Chương trước
Chương sau
Mũ trùm của phu quân đột ngột rơi ra (chàng luôn che lại tai mình khi gặp con người vì vậy chẳng ai biết chàng là tiên tộc). Harald mở to mắt nhìn chàng.

– Người là tiên nhân?

– À, đúng – phu quân kéo mũ che lại – Lẽ ra ta nên nói với con trước.

Harald mỉm cười nhìn sang ta (trông nó như biết được bí mật gì đó của ta vậy).

– Phu nhân Adena chắc chắn là một nữ thần.

Lần này đến lượt ta há hốc mồm vì bất ngờ.

– Sao… sao con lại khẳng định như thế?

– Một nữ thần đã báo mộng cho con biết. Nữ thần đó nói sẽ có một vị thần đến giải thoát cho con khỏi đau khổ. Lúc đầu con cứ ngỡ ngài Thingildur là người được nhắc đến, nhưng khi biết người thuộc tiên tộc con đã đoán ra ngay vị thần được đề cập chính là phu nhân đây chứ không phải ngài Thingildur.

Ta cười gượng với thằng bé.

– Đó là lí do con dám theo bọn ta mà không lo sợ gì sao?

Harald gật đầu.

– Con thật lòng rất biết ơn gia đình người.

Thingildur nhóm lửa lên rồi nói:

– Cũng tối lắm rồi, chúng ta nghỉ ở đây đi.

Ta tựa đầu vào vai chàng, Harald đỏ mặt nhìn vợ chồng ta.

– Hai người thật hạnh phúc, giống cha mẹ con ngày xưa vậy. Nhưng ngài Thingildur cũng là tiên, tại sao người lại lẩn trốn đồng tộc mình?

Phu quân đáp lại lời đứa bé bằng nụ cười buồn. Có vẻ Harald biết bản thân đã nói gì đó không phải phép nên nó im lặng nằm xuống tấm vải và chìm vào giấc ngủ.

Tesindir đặt đầu lên đùi ta làm ta bị bất ngờ. Con trai hướng mắt lên nhìn ta và cha nó, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

– Con buồn ngủ.

Ta cùng phu quân bật cười. Tesindir đang cảm thấy ghen tị với Harald, điều đó quá rõ ràng. Ta hôn nhẹ lên trán nó rồi khép đôi mắt lại.

– Thiếp mong đứa trẻ tiếp theo là con gái. Nếu là con gái, thiếp sẽ gọi nó là Enlerde.

– Ừ – phu quân choàng tay qua ta – Ta cũng nghĩ vậy.

Vài ngày sau, gia đình ta trở lại thị trấn Vui Vẻ. Mọi người nơi đây đang buôn bán tấp nập, cười nói rôm rả thật khác xa so với lần đầu tiên ta gặp họ. Ông Theon trông thấy bọn ta thì hào hứng chạy lại ôm chầm lấy phu quân.

– Chao ôi, các người đã bình an quay về. Ta đã lo lắm đấy!

Phu quân cố lấy một tay giữ cho mũ trùm không rơi ra, tay còn lại chàng vỗ nhẹ vào lưng Theon, cười gượng gạo.

– Cám ơn ông. Ta thấy vùng đất này hôm nay thật sôi nổi.

Theon cười ngoác mồm (rõ ràng ông ta giờ đây thật phù hợp để làm một người dân của Vui Vẻ).

– Nơi dịch bệnh kia đã cháy rụi cả, bọn ta không cần lo lắng về việc mầm bệnh lây lan nữa. Đó là lí do vì sao mọi người bắt đầu buôn bán, vui chơi trở lại. Các người có thấy tâm trạng thoải mái hơn khi trở lại đây không?

– Cũng có một ít – ta cười nhẹ.

Một chỗ trở thành chốn hoang phế, người dân nơi đó phải sống tha hương, chỗ khác thì vẫn phồn vinh và cư dân lại cười trên nỗi đau của đồng loại. Ta tự hỏi liệu có chủng tộc nào tàn nhẫn hơn con người hay không?

Đôi mắt lờ đờ của Theon bỗng chú ý đến Harald – đứa trẻ tội nghiệp đang núp sau Thingildur. Ông ta quan sát nó rất lâu rồi bĩu môi.

– Đừng nói với ta nó là kẻ sống sót của vùng đất dịch bệnh nhé!

Thingildur khẽ cau mày.

– Ta đã chữa khỏi cho nó.

Theon ném cho đứa trẻ cái nhìn không mấy thiện cảm rồi xoay người vào trong.

– Gia đình ba người sẽ được chào đón tại đây, nhưng còn thằng kia thì ta không biết đâu đấy.

Theon bày bữa ăn khá thịnh soạn thết đại bọn ta. Nào là súp nấu với thịt (lâu rồi ta mới ăn lại thịt cá),sữa, trứng,… Ta, Tesindir và Harald ăn ngấu nghiến, ăn quên cả thể diện, Thingildur thì cứ lựa rau củ mà ăn (ta nghĩ mấy người trong nhà Theon khá thắc mắc về việc nói không với thịt cá của phu quân nhưng họ không nói ra, cả việc tại sao chàng cứ đội mũ trùm đầu mãi).

Suốt bữa ăn, ta hay Tesindir cần gì thì cậu trai trẻ Tobby đều vui vẻ mang ra. Nhưng Harald chỉ xin một ít nước, Tobby liền lờ đi. Tesindir đẩy cốc của mình cho Harald tội nghiệp.

– Uống đi nhóc.

Harald gật nhẹ đầu rồi ngửa cổ uống cạn cốc nước. Ngay sau đó, Theon vội mang ngay một chiếc cốc mới cho Tesindir.

– Cậu Tesindir muốn dùng rượu không? – ông ta cười xởi lởi.

– Không cần – con trai ta quay mặt đi – Ta không khát.

Quả đúng là con người, ai có lợi cho họ thì sẽ được tiếp đón nồng hậu, được đối xử tốt, còn không thì sẽ bị chà đạp, bị coi thường mà thôi. Thần giới vẫn có cấp bậc, xã hội tiên cũng thế, nhưng việc phân biệt đối xử không tồn tại nhiều, ít ra ta thấy các vị thần cao quý vẫn luôn hòa nhã với các tiểu thần, cả Tharon hay Tharan cũng đâu đối xử tệ với các thuộc hạ bao giờ (dù ta còn giận Tharan nhưng ta phải nói ra sự thật).

Sau khi nghỉ ngơi một đêm tại thị trấn Vui Vẻ, gia đình ta tiếp tục khởi hành quay về nhà.

Một buổi trưa nắng dịu nhẹ, ta và chồng con đã trở về nơi ở của mình. Celas đang chơi trò đuổi bắt với bọn trẻ con cùng lứa thì đột ngột dừng lại, đôi mắt thằng bé nhìn về phía cha mẹ nó rồi rưng rưng nước mắt.

Thingildur ngồi xuống dang rộng hai tay.

– Đến đây nào con trai.

Celas sà vào lòng phu quân, tay nó nắm chặt áo chàng.

– Con ghét cha mẹ, con ghét Tesindir. Tại sao mọi người đi mà không đưa con theo?

– Ta xin lỗi con – Thingildir vuốt ve thằng bé – Đường đi rất xa, bọn ta sợ con sẽ không chịu nổi.

Celas rời khỏi cha mình rồi ôm ta, tay thằng bé đặt lên bụng ta.

– Mẹ và em có mệt không?

– Không sao, cám ơn con – ta hôn lên má nó (cũng may đứa bé có dòng máu thần linh và tiên tộc nên sức chịu đựng cực tốt, có thể theo ta đi bộ liên miên suốt mười ngày hơn mà không có vấn đề gì).

Ta kéo Harald ra đối diện với Celas rồi mỉm cười nói:

– Đây là Harald, một đứa trẻ cha mẹ mới nhận nuôi. Sau này Celas sẽ gọi Harald là anh nhé!

Celas có vẻ không vui nhưng vẫn ôm lấy cậu bé Harald.

– Chào anh.

– Chào… chào Celas.

Một người đàn bà ở độ tuổi trung niên hớt hải chạy về phía ta, trông vẻ mặt bà ấy hoảng hốt vô cùng.

– Tạ ơn các vị thần, vợ chồng hai người đi ăn đám cưới ở xa về rồi ư?

Ta cúi chào người phụ nữ.

– Vâng. Cám ơn bà Muller đã trông chừng Celas những ngày qua (ta giả vờ nói mình cùng chồng con đi dự tiệc cưới một người quen chứ không phải đi đến thị trấn dịch hạch để tránh làm họ lo sợ).

Bà Muller thở dốc nhìn Thingildur.

– Vài hôm trước có một đám người tiên đến đây. Họ trông rất giận dữ. Một vị trông có vẻ rất vương giả bảo rằng người đó đang tìm phu nhân Adena đấy.

Phu quân căng thẳng nhìn ta.

– Có lẽ nào là…

– Bà Muller – ta hốt hoảng nắm chặt hai tay người phụ nữ – Họ đến từ đâu?

– À, họ nói họ đến từ Green Garlen.

Ta lảo đảo lùi về sau và va vào người Tesindir.

– Mẹ, mẹ bình tĩnh đi.

Ta run rẩy ôm chặt con trai.

– Là hoàng tử, là hoàng tử. Anh ta quyết không chịu buông tha cho chúng ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.