Chương trước
Chương sau
Khi ta bị đưa về Green Garlen, trời bắt đầu đổ mưa. Thingildur và Tesindir vẫn đang chiến đấu cho đến khi họ thấy ta, đôi mắt nâu của phu quân chạm ánh nhìn của ta, trong đáy mắt chàng là sự kinh ngạc xen lẫn thất vọng. Tesindir thì điên cuồng chạy đến bên xác của người thương, bật khóc như một đứa trẻ.

Ta tự hỏi nếu như mình không xuất hiện, Enlerde liệu có chết không? Cha con Thingildur liệu có đầy đau khổ và phiền lòng như hiện tại không?

Tharan rút gươm của mình ra khỏi vỏ, ông đẩy Laegel sang một bên rồi lao về phía Thingildur, lưỡi gươm tàn nhẫn của vua tiên đâm vào bụng phu quân, chàng ngã gục xuống thảm cỏ trong tiếng hét đau khổ của ta.

– Thinliv! – ta chạy về phía phu quân rồi ôm chặt chàng – Thinliv, chàng nhất định không sao!

Tesindir dường như vẫn chưa định thần trước chuyện vừa xảy ra, con trai ta chỉ thất thần nhìn về phía cha mẹ rồi ngồi bệt xuống mặt đất.

– A… tại sao… – Tesindir rơi vào trạng thái khủng hoảng.

Ta cố dìu phu quân về phía con trai, Tharan định kéo ta ra thì Laegel ngăn cản.

– Cha, con xin người đừng tàn nhẫn như vậy!

Thingildur đau đớn nắm chặt tay ta, ta đặt chàng xuống cạnh Tesindir rồi hôn chàng.

– Thinliv – ta thì thầm vào tai chàng – Chàng cùng con chúng ta hãy cố sống thật tốt.

Ta đưa tay chạm nhẹ lên vết thương phu quân, vết thương không đâm phải chỗ nguy hiểm. Ta chữa trị cho chàng bằng thần lực của mình, sau đó ta đặt hai tay bàn tay đang phát ra ánh sáng bạc xuống mặt đất.

– Naren… – Thingildur ngạc nhiên – Nàng tính làm gì?

– Thiếp tin chúng ta sẽ đến được bên nhau, nhưng chưa phải lúc này, chàng yêu dấu.

Laegel đi đến chỗ ta, gương mặt anh ta trông chất chứa đầy nỗi lo lắng.

– Adena, cô đang làm gì vậy?

Ta không trả lời bất kì câu hỏi nào, xung quanh cha con Thingildur cùng cái xác của Enlerde bắt đầu được những luồng ánh sáng bạc vây quanh.

– Hỡi thần linh, hỡi những sinh mệnh huyền bí đang ngự trị trong khu rừng Green Garlen, xin hãy mang những người Adena yêu thương rời khỏi đây, thay vào đó ta sẽ ở lại chốn đau khổ này.

Thingildur hốt hoảng nhìn ta.

– Naren, nàng không thể bỏ ta và con được!

Ta nở nụ cười dịu dàng với phu quân, nhưng mắt ta lại đẫm lệ.

– Thiếp không có khả năng giúp gia đình ta trốn thoát từ đầu, như vậy Enlerde sẽ không…

– Mẹ! – Tesindir nắm lấy tay ta – Mẹ không đi con và cha cũng sẽ không đi!

Ta lắc đầu. Ta hiểu rõ khi đưa ra yêu cầu gì nhờ người khác giúp đỡ, chúng ta đều phải trả một cái giá cho dù có là thần linh đi chăng nữa. Ta chấp nhận ở lại Green Garlen, để những người ta yêu mến rời đi đó cũng là một sự trao đổi. Ta vuốt nhẹ má con trai rồi ôm nó vào lòng.

– Mẹ yêu cha và con nhiều lắm!

Thingildur, Tesindir và Enlerde biến mất, mọi người xung quanh ngỡ ngàng, nhưng có nhiều kẻ mang gương mặt nhẹ nhõm hơn, có lẽ vì họ biết Thingildur đã an toàn. Tharan bước đến bên ta rồi kéo ta đứng lên, nét mặt ông ta không chất chứa bất kì cảm xúc nào khi nhìn ta.

– Về phòng đi – vua tiên xẵng giọng.

Ta vùng khỏi tay ông ta rồi phủi váy.

– Tự ta đi được, ông không cần lo.

Khi ta đến cổng cung điện thì phát hiện đám người giao rượu đang nhìn mình với ánh mắt sợ sệt, tò mò. Ta lườm họ rồi gắt:

– Có chuyện gì?

Họ bắt đầu đùn đẩy nhau về phía ta, cuối cùng một thiếu niên trông nhếch nhác đại diện nhóm người đứng đối diện với Adena này, cậu ta lí nhí đáp:

– Lúc nãy… lúc nãy tôi có thấy Enlerde đang nằm đằng kia. Cô ấy sao rồi ạ?

Ta quay người vào trong không trả lời, Laegel đi sau ta, đặt vào tay thiếu niên một túi vàng rồi nói:

– Đây là tiền đền bù cho cái chết của bạn các ngươi, các ngươi mau rời khỏi đây đi.

Tiếng xì xào bắt đầu vang lên xen lẫn tiếng khóc nức nở. Ta đưa tay xoa lồng ngực đau nhói, cố đè nén những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Sau buổi sáng đầy biến động tại Green Garlen, ta được triệu đến sảnh vua để trả lời các câu hỏi của mấy vị cố vấn già. Laegel đi cùng ta dù hoàng tử không cần thiết phải có mặt. Tharan ngồi trên ngai vàng làm từ gỗ, hai bên ông là những người tiên vận y phục xám tẻ nhạt, ánh mắt họ lườm ta như thể ta là một con quái vật gây hại cho nơi này.

– Công nương, người trả lời chúng ta thế nào về chuyện của người và Thingildur đây? – một người tiên tết tóc lên tiếng.

– Ta yêu chàng – ta đáp.

Gã người tiên tức giận đứng dậy chỉ thẳng vào bụng ta.

– Thật chẳng ra làm sao cả! Người thậm chí đã mang thai rồi và cái thai đó chẳng phải của hoàng tử.

Những người xung quanh vội can ngăn ông ta, có nhiều kẻ lại đặt câu hỏi khác với ta và ta vẫn bình thản trả lời họ.

– Công nương không thấy xấu hổ sao?

– Ta và Thingildur là vợ chồng, vợ chồng thì sẽ ngủ với nhau rồi có con, tại sao sao ta lại phải thấy xấu hổ chứ?

– Thật lăng loàn! – một gã khác thốt lên (ta nghĩ đó là một từ không mấy hay ho đối với người tiên, nhưng họ đã thốt ra như thế thì ắt hẳn cơn giận của họ đã lên đến đỉnh điểm).

– Bệ hạ, chúng thần muốn người hủy bỏ hôn lễ này. Người tiên chúng ta không thể chịu đựng nỗi sỉ nhục như thế.

– Đúng, đúng.

Ta để họ nói đến khi thỏa nỗi ấm ức thì mới nhìn chằm chằm vào nhà vua.

– Muốn hủy hôn cũng được – ta nói – Dù sao ta chẳng hứng thú với hoàng tử các người. Một gã đàn ông nhàm chán.

– Adena… – Laegel nắm tay ta – Cô thôi đi.

Ta gạt tay anh ta ra rồi đi vòng quanh những cố vấn, không ngại chạm tay vào người họ khiến mặt họ từ đỏ chuyển sang tái nhợt.

– Ta thích những người từng trải hơn.

– Đủ rồi Adena! – hoàng tử hét lên.

Ta quay phắt về phía Laegel.

– Ta chán phải nghe theo người khác rồi. Bây giờ các người muốn hủy hôn hay muốn làm gì thì làm, ta không có ý kiến.

Nhà vua – người im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng:

– Ta sẽ không cho phép việc hủy hôn diễn ra. Adena, cô sẽ sinh đứa bé ra rồi mang nó cho Thingildur nuôi giữ, còn cô vẫn phải lấy Laegel.

– Ông điên rồi – ta nắm chặt váy – Ông điên thật rồi, Tharan!

Những gã cố vấn cũng phản đối lời tuyên bố của nhà vua. Đổi lại sự tức giận của mọi người, Tharan chỉ nói thêm vài câu giải tán rồi quay đi.

Bụng ta bỗng đau nhói. Laegel hốt hoảng bế ta lên rồi luôn miệng gọi người giúp đỡ. Ta nắm chặt áo anh ta, thều thào:

– Ta muốn về nhà, hoàng tử, ta không chịu đựng nổi nữa. Ta muốn gặp phu quân…

Hoàng tử không nói câu nào với ta, anh ta chỉ ôm chặt ta hơn và mang ta về phòng.

Có đôi lúc ta cảm thấy Laegel rất ấm áp, giống như phu quân vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.