Bốn tháng sau, mùa đông đã qua đi, Green Garlen lại trở nên tươi đẹp như ngày đầu ta đến đây. Những thảm cỏ trải hoa tươi đầy màu sắc, tán cây xanh thăm thẳm và tiếng chim sơn ca lại vang lên tại rừng già. Thỉnh thoảng, mùi bánh nướng hòa quyện với mật ong thơm nồng làm bụng ta đói cồn cào. Cũng chính lúc đó, Laegel bước vào, trên tay anh ta là bữa điểm tâm thịnh soạn dành cho thai phụ: Nước suối trong vắt thêm vài cánh hoa đỏ, một đĩa bánh nghi ngút khói vẫn còn lóng lánh nước sốt màu hổ phách.
– Món ăn đã sẵn sàng để phục vụ cho bà hoàng đây – Laegel đặt mọi thứ xuống bàn – Cô ăn đi kẻo nguội thì mất ngon.
Ta che miệng cười khúc khích.
– Cám ơn anh, thật sự mấy tháng nay làm phiền anh quá!
Hoàng tử kéo ghế ngồi đối diện ta, ánh mắt anh ta chất chứa đầy nỗi ái ngại.
– Không đâu, là ta có lỗi với gia đình cô. Nếu ta không mang kế hoạch đó nói với Tauren thì…
Đứa trẻ trong bụng đột nhiên đạp ta làm ta nhăn mặt. Hoàng tử vội đứng dậy, gương mặt anh hiện hữu vẻ lo lắng.
– Sao thế? Cô thấy khó ở à?
Ta cười gượng rồi cầm tay hoàng tử đặt lên bụng mình. Đôi mắt xanh trong suốt của Laegel mới đầu còn mở to bất ngờ, nhưng dần dần mi mắt anh hơi rủ xuống, khóe miệng hoàng tử cong lên tạo thành nụ cười rất đẹp.
– Em bé… đang đạp kìa.
– Đúng vậy – ta gật đầu – Nó đang chào anh đấy. Biết đâu đứa bé đang nói lời cảm ơn anh vì bao ngày qua đã chăm sóc nó và mẹ nó thì sao?
Hoàng tử bỗng rút tay về, trông anh ta hơi lúng túng né tránh ánh nhìn ta.
– Sao vậy, Laegel?
– Không… không có gì. Ta nghĩ việc thế này chỉ nên để cha đứa bé làm thôi.
Ta bật cười. Hóa ra hoàng tử đang ngại ngùng. Ta vỗ vai anh ta rồi nói:
– Anh cũng có mặt dễ thương đấy chứ, ta cứ nghĩ anh là người nghiêm túc. Ta mà có con gái thì rất muốn gả nó cho anh.
Hoàng tử xua tay rồi bước về phía cửa.
– Ta phải đi rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi. Có gì thì cô cứ gọi thị nữ nhé!
Ta gật đầu rồi vẫy tay chào hoàng tử. Khi cánh cửa phòng khép lại, ta nhanh chóng dùng dao xắt đôi chiếc bánh ra, để lộ một chiếc lá xanh vẫn còn thấm đẫm mật ong trên bên bề mặt.
– Thingildur, Tesindir, hai người vẫn bình an…
Kể từ ngày ta rời xa phu quân và con trai, Laegel là người giúp ta và gia đình truyền tin tức cho nhau. Nếu phu quân cùng Tesindir bình an, họ sẽ nhờ Laegel mang một chiếc lá tươi tốt đến cho ta, nếu họ có gì bất ổn thì hoàng tử sẽ đưa đến cho ta một viên đá nhỏ. Thingildur cùng con sống gần một thị trấn loài người, cách xa Green Garlen tầm ba ngày đi bộ. Có nhiều lúc phu quân muốn đến đây mang ta đi, nhưng ta đã khẩn khoản từ chối. Tharan luôn cử binh lính canh chừng ta rất nghiêm ngặt sau cuộc hỗn loạn lần trước, thần lực ta lại suy yếu nghiêm trọng do mang thai, chính vì vậy ta sẽ không thể hỗ trợ chàng đánh bại quân lính được. Lúc đó, Thingildur chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nếu đơn độc bước vào Green Garlen này.
“Vì vậy ta xin anh, Laegel, xin anh hãy nói với phu quân rằng khi ta sinh đứa bé xong, ta chắc chắn sẽ tìm cách về bên chàng, hãy bảo chàng đừng nôn nóng”.
Dù ta đã nói như vậy với hoàng tử, nhờ vả anh ta khuyên nhủ phu quân nhưng chính bản thân ta cũng không biết làm sao để thoát ra bên ngoài. Ta tiến về ô cửa sổ rồi ngước mặt nhìn bầu trời rộng lớn có những cánh chim đang tự do bay lượn, ta thở dài thành tiếng, sau đó quay về chiếc giường gỗ ngả lưng. Tuy nhiên, đôi mắt đen của ta vẫn chăm chú hướng về phía đại ngàn xanh thẳm, dường như trên các tán cây kia, lá như xanh thêm, ánh nắng xuyên qua cánh rừng có phần sáng hơn mọi khi, chỉ là sáng hơn chứ không hề gay gắt, giống như vầng hào quang tỏa ra từ các vị thần vậy.
– Hào quang từ các vị thần?
Ta bật dậy, nhoài người ra cửa sổ thì phát hiện bọn lính canh bên dưới đều đã ngủ gục, trên cành cây gần nhất với căn phòng ta có một phụ nữ xinh đẹp tựa như những cánh đồng hoa ở Hi Lạp đang ngồi bắt chéo chân, miệng mỉm cười hiền hậu.
– Chào con, Adena.
– Gaia sao?
Nữ thần bước đi trên không khí rồi vào trong phòng ta. Bà nhìn bụng ta rồi nhẹ nhàng vỗ lên đó.
– Ta sắp có cháu trai nữa rồi.
– Con trai nữa sao? – ta xoa bụng.
Gaia thích thú xoa hai má ta.
– Mọi chuyện ổn chứ, cục cưng?
– Đừng gọi con như thế. Mà chẳng phải người biết rõ mọi thứ đang diễn ra tại đây hay sao còn hỏi con?
Gaia tỏ vẻ không vui.
– Dạo này con có vẻ khó tính nhỉ? Ta đoán chắc do con đang mang thai nên tính tình hơi cáu kỉnh. Nhưng con đừng lo, mùa xuân yêu quý, ta đến đưa con về đây.
– Chị Persephone mới là mùa xuân của chúng ta, chị ấy là nữ thần mùa xuân mà. Còn nữa, người đừng gọi con như thể con là con nít vậy.
Gaia vỗ hai tay vào nhau như ngộ ra vấn đề gì cao siêu lắm.
– Phải rồi, trước khi con gái của Demeter trở về trần thế để đánh thức những nụ hoa tỉnh giấc sau mùa đông, ta và Hestia phải giúp Demeter ủ ấm những mầm cây trong tiết trời giá lạnh đấy. Ta không hiểu sao mùa đông năm nay tại quê nhà rét buốt đến vậy, đó là lí do ta không thể có mặt ngay khi con tìm ta.
Gaia nắm lấy tay ta rồi nở nụ cười ấm áp (Ta nghĩ nụ cười đó dùng để che lấp vài phần hung hăng trong người nữ thần. Gaia là hiện thân của mặt đất hiền hòa mang lại nguồn sống cho mọi sinh vật, nhưng đôi khi đất cũng có những cơn giận riêng của mình).
– Adena, con đã hiểu ra mục đích thật sự ta đưa con sang đây chưa?
– Vâng – ta gật đầu – Người muốn con gặp lại Thingildur, phu quân thật sự của mình.
– Đúng. Con nên nhớ cuộc hôn nhân giữa con và tên người tiên đó vốn không được thần linh chấp thuận, lại thêm lời tiên đoán từ Apollo rằng con sẽ có số phận không mấy tốt đẹp nếu cứ dính vào đám tiên nhân nên lúc con trở về từ Gedalin, bọn ta bắt đầu suy nghĩ đến chuyện lấy đi kí ức liên quan đến tiên tộc của con.
Ta thở dài.
– Quả thật con chẳng vui vẻ gì khi đến đây, nhưng thật lòng con cám ơn bà đã giúp con nhớ ra phu quân và con trai mình.
Đôi mắt xanh như biển cả của Gaia xoáy vào tâm ta khiến ta bất giác rùng mình.
– Adena, ta đến đưa con quay về với Thingildur đây.
Ta mất vài giây để ngỡ ngàng, rồi niềm hạnh phúc trào dâng trong tim ta.
– Người sẽ giúp con ư?
– Đúng thế. Con không cần thực hiện cái nhiệm vụ kết hôn gì nữa, điều ta muốn thật sự chính là việc con và Thingildur được sống bên nhau kìa.
Ta ôm chầm lấy Gaia, hôn lên má và tóc bà.
– Cám ơn, cám ơn người nhiều lắm!
Cánh cửa đột nhiên mở toang, Tharan – người đang ở trong bộ dạng như vừa bắt quả tang mấy tên trộm đột nhập vào nhà mình nhìn ta, rồi ánh mắt ông ta đặt lên gương mặt duyên dáng của Gaia.
– Ta biết cô sẽ đến.
Nữ thần không hề tỏ ra sợ hãi (cũng dễ hiểu, vì bà chỉ cần búng tay thôi thì vua tiên đã văng cả trăm dặm). Hai đôi mắt xanh tuyệt đẹp của đất mẹ và Tharan chạm nhau, nhưng không tỏa ra sát khí như ta trông chờ (đùa đấy!),ta dường như thấy được sự ngại ngùng, khó xử và cả tức giận từ hai phía. Gaia vuốt lại mái tóc rồi nở nụ cười nhạt với vua tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]