Tharan đan hai tay để trên đùi, ánh mắt xanh nhạt của ông trông chẳng có tí thiện ý nào về việc ngồi dùng bữa cùng ta cả.
– Đến đây ngồi đi, Adena. Cô đừng tỏ vẻ như ta sẽ ăn thịt cô vậy.
Xung quanh bàn ăn thịnh soạn với rất nhiều loại bánh ngọt, súp nóng hổi cùng hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Bộ mặt trông có vẻ giận dữ, u ám của vua tiên thật nổi bật trước khung cảnh tươi đẹp này.
Ta dè dặt ngồi vào bàn ăn, nhà vua rót một cốc rượu rồi đưa cho ta.
– Mời.
Ta lịch sự đón lấy nhưng vẫn cúi gầm mặt, không hiểu sao hôm nay ta bỗng cảm thấy rất áp lực khi đối mặt với vua tiên. Cả hai chúng ta im lặng rất lâu đến khi Laegel bước vào phá tan bầu không khí khó chịu.
– Phụ vương cho gọi con có việc gì không ạ?
Ta không dám nhìn Laegel vì những việc mình đã làm tối qua. Trên thực tế ta và Thingildur đã là vợ chồng từ rất lâu rồi, nếu cả hai có ngủ cùng nhau cũng chẳng có gì sai trái. Nhưng ta đang mang danh hiệu công nương Green Garlen dù ta và hoàng tử chưa có buổi lễ đính hôn chính thức, chính vì vậy cái danh hiệu đó làm ta cảm thấy nặng nề khi đối mặt với anh ta.
– Ngồi cạnh Adena đi, Laegel.
Hoàng tử làm theo lời cha nhưng tuyệt nhiên chẳng nhìn lấy ta một lần.
– Tauren sao rồi? – ta hỏi.
Một bầu không khí im lặng lại xuất hiện. Sau đó Laegel hậm hực nói:
– Vẫn ổn, cám ơn cô đã quan tâm.
Tharan nhịp đôi tay đeo chiếc nhẫn màu rêu lên thành ghế rồi nhìn ta.
– Cô ở đây cũng hơn bốn tháng rồi nhỉ, Adena. Ta nghĩ đến lúc nên tổ chức một buổi tiệc đính hôn cho con ta và cô được rồi đấy. Sau buổi tiệc khoảng một tháng, Green Garlen sẽ có ngay một đám cưới cho hai đứa.
– Không được! – ta và Laegel đồng thanh hét lên.
– Con không thể yêu cô ta – hoàng tử chỉ thẳng vào mặt ta.
Ta gạt tay anh ta ra rồi nhìn nhà vua.
– Vua tiên vĩ đại, sau bao ngày ở đây con đã nhận ra một điều rằng con và con người khó lòng hòa hợp nên không thể tiến đến hôn nhân được. Con nghĩ mình nên suy xét về vấn đề hủy hôn.
Laegel hơi cúi người rồi khẽ động đậy hai vai, nhưng rất mau anh ta lại đứng thẳng lên nhìn ta.
– Ta mới là người nên đề cập việc hủy hôn, nữ thần à. Cô đã rung động với bao nhiêu kẻ trước khi sang đây làm vợ ta hả?
– Câm mồm!
Sau tiếng hét, ta bình tĩnh nhìn hoàng tử thì thấy anh ta đang nằm sấp xuống mặt đất, cả người bị thân cây ghim vào da thịt, bê bết máu.
– Laegel! – ta vội đỡ hoàng tử.
Tharan hớt hải dìu con trai về phòng, cả vương quốc Green Garlen nhốn nháo bởi hoàng tử của họ bị chính vợ tương lai của ngài làm tổn thương. Trong lúc y tiên đang chữa trị cho Laegel, ta đứng bên ngoài cửa không ngừng run rẩy, thậm chí hai mắt ta sưng húp vì khóc. Ta không hề muốn làm hoàng tử bị thương, nhưng bản thân ta không thể kiềm chế được thần lực bốc phát khi tức giận.
– Laegel, xin anh đừng có chuyện…
Nhiều người tiên bất bình với ta ra mặt, thậm chí vài tiên nhân lão làng còn đề nghị hủy bỏ hôn ước giữa ta và hoàng tử của họ. Đổi lại lời khuyên cũng như cảnh cáo từ các tiên, Tharan chỉ bảo “xem xét thêm”. Ông ta vẫn muốn ta và con mình kết hôn đến vậy sao?
Trong lúc mọi chuyện căng thẳng đến vậy, ta chỉ còn biết đi tìm Thingildur và Tesindir để giãi bày nỗi niềm. Vừa trông thấy phu quân, ta đã chạy đến ôm chầm lấy chàng.
– Thinliv, thiếp thật sự không muốn xuống tay với Laegel.
Thingildur hôn lên tóc ta.
– Naren, ta hiểu mà.
Tesindir đứng ngơ ngác nhìn ta và Thingildur.
– Ơ… công nương à, thế là thế nào?
Ta đã xém quên đi đứa con trai quý giá của mình. Ta nhìn Tesindir điển trai trước mắt rồi hôn nhẹ lên má nó.
– Con trai… con thật sự đã trưởng thành.
– Công nương… – Tesindir lắp bắp – Người vừa gọi con là…
– Con của ta, đứa bé ngày nào ta còn bế trên tay nay đã lớn rồi. Tesindir, mẹ đã nhớ ra tất cả.
Tesindir nhìn Thingildur, chàng đang nở nụ cười nhẹ trên môi, rồi con trai lại nhìn ta với ánh mắt xúc động xen lẫn niềm vui sướng.
– Mẹ!
Sau phút giây đoàn tụ, ta thở dài nhìn chồng con.
– Ta thật sự không biết phải làm sao nữa, bệ hạ nhất quyết muốn ta lấy con ông ta.
– Mẹ có muốn vậy không? – Tesindir nhìn ta.
– Ta… không muốn. Tất nhiên là không rồi.
Cha con Thingildur nhìn ta với ánh mắt kì lạ. Ta ôm lấy hai người rồi thì thầm:
– Ta yêu cả hai, xin cả hai hãy tin ta.
– Mẹ… con tin là mẹ rất quý cha và con – Tesindir thấp giọng – Vậy mẹ có nghĩ đến việc cả gia đình ta rời khỏi đây không?
– Hả?
Tesindir nắm chặt hai tay ta.
– Cha và con đợi người ở đây mấy trăm năm chỉ để chờ đợi ngày gia đình ta đoàn tụ. Thưa mẹ, chỉ cần người đồng ý, con và cha sẽ đưa người rời khỏi đây, cả ba chúng ta sẽ sống thật êm ấm bên ngoài, không cần nhìn sắc mặt cha con vua tiên nữa.
– Nhưng… – ta do dự – Ta vẫn còn phải…
– Nàng cứ suy nghĩ đi, ta không ép buộc nàng nhanh đến vậy. Tạm thời nhà vua bảo ta đến thị trấn loài người tìm thêm thảo dược cho hoàng tử nên ta phải đi đây. Tạm biệt hai mẹ con.
Thingildur mau chóng bỏ đi, Tesindir nhìn ta với vẻ mặt tức giận.
– Người đang do dự giữa cha và hoàng tử đúng không?
Tesindir đã đoán đúng. Ta một mặt muốn đi theo cha con Thingildur, nhưng một mặt ta lại lo lắng cho Laegel. Ta nắm chặt váy rồi thấp giọng nói:
– Đợi khi nào hoàng tử khỏi hẳn ta sẽ đi cùng hai người.
Tesindir chỉ cười mỉa mai rồi cũng quay người bỏ đi.
– Tùy mẹ.
Ta buồn rầu đi về phòng Laegel, bọn thị nữ thấy ta thì tỏ vẻ khó chịu xen lẫn sợ hãi, họ đùn đẩy nhau rồi đồng loạt nhìn ta.
– Công nương, hoàng tử vẫn còn mệt lắm nên chưa vào thăm được đâu ạ.
– Ta cần xem vết thương của anh ta, hãy để ta vào.
Đám thị nữ lo sợ nhìn nhau, có lẽ tất cả bọn họ sợ một vài cành cây bên ngoài đột nhiên đâm vào người mình nên chẳng ai dám lên tiếng phản bác cả. Lúc này, giọng nói yếu ớt của Laegel cất lên làm mọi người giật mình.
– Để cô ta vào đi.
Ta chậm rãi tiến về phía giường của hoàng tử. Laegel khó khăn ngồi dậy, ta chạy lại định đỡ anh ta nhưng hoàng tử xua tay. Nhìn những vết thương còn chảy máu thấm đỏ những mảnh vải quấn quanh cơ thể của Laegel, ta cúi gằm mặt.
– Hoàng tử, ta thật sự không cố ý làm anh bị thương.
– Ta ổn. Cô ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với cô.
Thay vì chọn vị trí cạnh chiếc bàn tròn trong phòng, ta quyết định ngồi cạnh chân giường của Laegel. Ta đặt tay lên những vết thương của anh ta rồi vận dụng thần lực chữa trị cho hoàng tử. Tuy nhiên, sức lực ta có hạn nên chỉ làm vết thương ngưng rỉ máu, nhưng nó không hoàn toàn khép miệng. Ta thở dài, thâm tâm mang đầy nỗi ân hận.
– Adena, ta hỏi cô câu này, mong cô trả lời thành thật.
Ta ngưng trị thương rồi nhìn hoàng tử.
– Anh muốn hỏi gì?
Laegel đưa mắt hướng về ô cửa sổ vuông ngập nắng rồi nói:
– Cô thích Thingildur phải không?
– Phải.
Ta không hề do dự mà trả lời câu hỏi đó một cách thành thật vì ta biết mình không giấu được Laegel suy nghĩ của bản thân. Hoàng tử nở nụ cười nhẹ thật ấm áp, sau đó anh ta nhìn ta.
– Cũng mừng là cô không nói dối ta. Ta đã thấy cận vệ của phụ vương có rất nhiều cử chỉ thân mật với cô, thậm chí việc đêm qua…
Ta bất giác đỏ mặt, tim ta đập nhanh liên hồi, mồ hôi bất giác nhỏ xuống hai gò má nhợt nhạt của ta.
– Cô yêu Thingildur vì để trả thù việc ta đối xử lạnh nhạt với cô?
– Không phải.
– Cô thích những ông chú lớn tuổi? Thingildur ngang tuổi cha ta đấy – Laegel nhìn ta với đôi mắt ánh lên sự dò xét.
– Chúng ta là vợ chồng từ rất lâu rồi, hoàng tử à.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]