Ta ôm chặt Thingildur, vùi mặt vào ngực, vào cổ, vào vai chàng, ta cần cảm nhận hơi ấm của phu quân sau hàng trăm năm xa cách.
– Adena…
Ta ngước nhìn Thingildur.
– Hãy gọi thiếp là Naren như lúc chúng ta còn ở Gedalin, như lúc chúng ta vẫn còn bao niềm hạnh phúc.
Thingildur nâng mặt ta lên rồi hôn ta rất lâu, đến khi tiếng hô hào của mọi người bên dưới bất ngờ vang lên, ta giật mình chậm rãi nhìn xuống cửa sổ xem chuyện gì đang diễn ra thì thấy được một Tauren thoi thóp đang nằm trong vòng tay của Laegel.
Khi chưa thức tỉnh, dường như đã có lúc tim ta rung động trước vị hoàng tử của Green Garlen thì phải. Nhưng khi nhớ ra mọi chuyện, ta biết tình yêu mình dành cho phu quân lớn hơn thứ tình cảm thoáng qua đối với Laegel nhiều lắm. Nhưng không hiểu sao khi thấy cảnh tượng trước mắt, tim ta như bị ai đó bóp nghẹn.
Ta cố đấu tranh tinh thần và con tim, người ta yêu là Thingildur, mãi mãi là Thingildur. Ta sẽ không để Gaia lợi dụng mình nữa. Ta đã nhớ quá khứ của mình, ta có thể từ chối lời hứa với bà về vấn đề hôn sự, Gaia đã nói sẽ bù đắp cho ta nên chắc chắn người sẽ không hề tức giận.
Thingildur ôm chầm lấy ta rồi bế thốc ta lên. Ta đỏ mặt rồi thì thầm:
– Chúng ta đã rất lâu rồi mới gần gũi nhau đến thế.
Thingildur cười nhạt, đôi mắt chàng dường như hơi ánh lên sự tức giận.
– Nàng vẫn xinh đẹp, thậm chí có phần quyến rũ hơn xưa nữa. Nhưng phu nhân của ta, trái tim nàng liệu có còn thuộc về ta nữa hay không?
Tim ta đột nhiên đập nhanh hơn trước câu hỏi đó.
– Ta nhận ra rằng phu nhân ngây thơ năm xưa giờ đã có phần ưu tư hơn vì một người con trai khác.
– Không…
Thingildur cắn môi ta rồi đè ta ra giường.
– Ta đang ghen – chàng nói khẽ.
Ta dùng tay chắn ngang ngực Thingildur.
– Khoan đã, đừng làm thế?
– Vì sao? – Thingildur nghiến răng – Vì gã hoàng tử đó ư?
– Không…
Phía bên dưới cửa sổ, giọng nói của Laegel vang vọng lên trên phòng ta.
– Cố tìm những loại lá tốt nhất mau, Tauren đang mất rất nhiều máu đấy!
Ta cau mày rồi nhẹ nhàng tháo dây áo của Thingildur ra.
– Thinliv, ban nãy thiếp chưa sẵn sàng. Bây giờ thì chàng có thể làm những gì mình muốn.
Phu quân đè lên người ta, ta choàng tay ôm lấy chàng rồi cười gượng gạo.
– Thật tốt vì chúng ta lại được bên nhau, người yêu dấu.
Ta nằm yên nhìn ra cửa sổ, đến khi ánh sáng của những ngọn đuốc đã tắt dần, Thingildur nhẹ nhàng chạm vào má ta.
– Naren, Naren, nàng khóc ư?
Ta hốt hoảng đưa tay chạm nhẹ vào mắt, quả thật mắt ta hơi ươn ướt.
– Thiếp không hiểu vì sao…
Phu quân hôn nhẹ lên mu bàn tay của ta.
– Xin lỗi nàng vì ta đã hơi thô bạo.
Ta kéo chăn che chắn người rồi lắc đầu. Ta biết ta rơi lệ không phải do Thingildur làm ta đau, mà do một chuyện khác.
Hoàng tử Laegel thật sự rất yêu Tauren, ta biết từ đầu do mình đã dối lòng không chịu thừa nhận sự thật đó. Nghĩ đến đó thôi tim ta như muốn vỡ tung vậy.
– Naren, ta rất hạnh phúc – Thingildur vuốt tóc ta.
Ta nhìn sang phu quân, người đàn ông mà mình thương yêu biết bao trong quá khứ, vậy mà hôm nay tình cảm đó của ta lại san sẻ cho một kẻ chẳng đoái hoài gì đến mình. Ta ôm chặt Thingildur rồi thì thầm:
– Thinliv, thời gian qua thiếp đã có lỗi vì không nhận ra chàng sớm hơn, việc thiếp mất đi kí ức đều do một nữ thần quyền năng gây ra, mong chàng thông cảm.
– Nhưng cũng nhờ thần linh mà chúng ta đã gặp lại nhau, ta và nàng nên biết ơn vì điều đó.
– Thinliv, thiếp đồng ý hôn sự với Laegel vì muốn giúp vị nữ thần quyền năng kia hoàn thành một kế hoạch, nếu như thiếp nhớ ra rằng thiếp là vợ chàng, thiếp sẽ không chấp nhận yêu cầu đó từ nữ thần.
– Ta tin tưởng nàng mà – Thingildur cười nhẹ.
Ta ngồi phắt lên, căng thẳng nhìn chồng mình.
– Chàng không thắc mắc kế hoạch của nữ thần là gì ư?
Thingildur nhìn chằm chằm vào người ta làm ta bất giác đỏ mặt.
– Naren, nếu như ta hỏi nàng thì nàng thật sự muốn trả lời không?
Ta biết Thingildur đang thất vọng về mình. Ta tiến về phía chàng rồi kê miệng sát tai chàng.
– Bà của thiếp muốn trả thù vua tiên Tharan.
Không nằm ngoài dự đoán của ta, phu quân thật sự lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Ta kể lại mọi kế hoạch của Gaia cho Thingildur nghe, bao gồm cả chuyện tình của người cùng Tharan. Lúc ban đầu, Gaia lấy đi kí ức của ta cũng vì người tiên tri được số phận ta sẽ gặp bất hạnh nếu tiếp tục ở với tiên tộc, đó là lí do các vị thần mang ta về thiên quốc rồi khiến ta lãng quên chồng con mình. Sau này, Gaia bảo ta đến Green Garlen kết duyên vì muốn trả đũa vua tiên, nhưng đến hiện tại ta mới hiểu ra nhiệm vụ bà giao cho mình chỉ là một phần bề nổi của một kế hoạch sâu xa hơn: Giúp ta gặp lại Thingildur, Tesindir mới là mục đích chính của nữ thần.
– Từ đầu nữ thần đã muốn bù đắp cho thiếp như người nói, vậy mà thiếp còn giận dỗi với người, thiếp thật tệ.
Thingildur ôm ta.
– Không đâu, Naren, nàng luôn là một cô gái tuyệt vời nhất. Bất kì ai ở trong tình cảnh của nàng cũng sẽ tức giận thôi.
Phu quân đưa tay vuốt dọc sống lưng ta. Ta run rẩy rồi hỏi:
– Gedalin đã là phế tích, đúng không?
Thingildur bất ngờ cấu vào lưng ta làm ta đau nhói.
– Đúng.
– Bệ hạ, vợ chồng công chúa và các lãnh chúa thì…
Thingildur lại nằm lên người ta, thì thầm:
– Rất nhiều cái chết đã xảy ra ngày hôm đó, rất nhiều cuộc chia ly đã diễn ra những ngày tiếp theo, phu nhân à. Nhưng giờ phút này, ta muốn nàng đừng nghĩ ngợi những chuyện đau buồn nữa mà hãy nghĩ về ta, về Tesindir được không?
Ta biết Thingildur rất đau lòng vì mất đi quê hương, mất đi những bằng hữu. Ta hôn nhẹ vào tay chàng rồi gật đầu.
– Chàng nói đúng, phu quân yêu quý của thiếp.
Sáng hôm sau khi ta tỉnh giấc thì Thingildur đã đi từ lúc nào. Bên ngoài cửa có tiếng thị nữ vang lên:
– Công nương, chúng tôi mang y phục cho người.
– Vào đi.
Thị nữ tất bật sắp xếp lại giường của ta, có vài người trông thấy vài dấu vết lạ trên đó cũng tò mò nhưng không dám hỏi. Những nữ hầu phục vụ ta đều là trinh nữ nên những chuyện nam nữ có lẽ họ không rành, chính vì thế ta quyết định im lặng không cần giải thích hay thanh minh điều gì.
– Hôm nay người trông rất vui – một thị nữ lên tiếng.
– Có sao? – ta chỉnh lại cổ tay áo – Chắc vì đêm qua ta đã mơ thấy mộng đẹp đấy.
Ta lại tiếp tục được Tharan mời dùng bữa sáng với ông ta. Lần này, vua tiên hẹn ta ra khu vườn hoa phía sau cung điện để dùng bữa chứ không phải chỗ ăn lần trước. Ta mặc chiếc áo tím nhạt có tay áo trắng dài chạm hông, đầu đội một vòng bạc mảnh có những dây đá quý buông trên mái tóc đen hơi rối. Vua tiên trông thấy ta thì xua cận vệ lẫn thị nữ đi cả, ông ta chỉ để mình ta ở lại khu vườn vắng lặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]