Chương trước
Chương sau
Chúng ta đã mất đúng hai tuần để đến Lirien khi hừng đông vừa chạm ngõ nơi đây. Lúc này, những tia nắng đầu tiên đã nhảy múa qua những tán lá của rừng vân sam, nhưng vì sương sớm vẫn còn chưa tan hết khiến khu rừng vẫn còn mờ ảo như không hề có thực. Dưới chân ta là thảm cỏ xanh mướt còn ẩm ướt và một con suối chảy róc rách qua những tản đá. Càng tiến sâu vào bên trong, mặt trời càng lên cao và khu rừng như thay một lớp áo mới màu vàng ruộm của tầng tầng lớp lớp tán bạch dương lâu năm. Trên những thân cây to là các tòa nhà gỗ được xây vòng quanh chúng. Để có thể di chuyển qua lại giữa những tòa nhà với nhau, người tiên Lirien tạo ra các cây cầu treo trang trí thêm hoa lá cho sinh động, còn để lên được trên những căn hộ nhỏ xinh đó, tất nhiên phải cần có các thang dây để mà trèo lên rồi. Nếu Farlen không nói với ta người Lirien sống trên cây như thế thì ta còn tưởng các căn nhà đó họ để dành nuôi một vài loài chim chóc khổng lồ nào đấy.

Về vấn đề nhà ở ta thật sự không muốn bình phẩm, nhưng nếu có buổi bình chọn “Vùng đất đẹp nhất Midgard”, ta chắc chắn Lirien sẽ ẵm giải nhất. Nơi này không thể chỉ dùng từ “đẹp” để miêu tả là được. Nó có sự thơ mộng, lãng mạng dành cho các nhà thơ, có sự hùng vĩ dành cho một chiến binh nào muốn chinh phục thiên nhiên, có sự đa dạng về chim chóc và thú rừng (lành tính) dành cho những tâm hồn yêu thương động vật. Lirien sẽ dễ dàng đá Green Garlen ra khỏi bảng xếp hạng vùng đất đáng sống nhất tại nhân giới nếu cả hai cùng đua giải.

Trở lại vấn đề chính: Tặng quà cho hoàng hậu Lirien.

Ta và Laegel bước song song nhau để tiến đến ngai vàng của đức vua và hoàng hậu. Họ ngồi dưới tán cây bạch dương to nhất, xum xuê nhất trong khu rừng này. Nhà vua và vương hậu rất cao, gương mặt cũng chẳng bộc lộ nhiều cảm xúc (có lẽ đó là đặc tính dễ nhận thấy của người tiên tại Midgard này). Laegel đặt tay phải lên ngực rồi nhẹ nhàng đưa về hướng nhà vua và hoàng hậu.

– Hoàng tử Laegel của Green Garlen thay mặt phụ vương gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến vương hậu xinh đẹp của Lirien. Chúng ta mang những món quà nhỏ bé đến tặng người, mong vương hậu cảm thấy hài lòng.

Ta cũng bắt chước lễ nghi chào hỏi của tiên tộc, đặt tay lên ngực rồi đưa về hướng những người mà ta cần chào hỏi.

– Còn ta là Adena, công nương tương lai của Green Garlen, rất vui được diện kiến những người đứng đầu của Lirien xinh đẹp.

Cặp đế – hậu tiên đồng loạt đứng dậy rồi gật nhẹ đầu với ta và Laegel.

– Hoan nghênh những người con của đất rừng xanh thẳm phía Bắc. Chúng ta vô cùng cảm ơn về thiện ý của Tharan bệ hạ.

Nữ vương nhìn ta rồi nở nụ cười nhẹ.

– Còn gì quý giá hơn khi được đón chào bước chân một nữ thần đến chốn này. Ta mong cô sẽ cảm thấy hài lòng khi nghỉ lại đây vài hôm. Lirien sẽ không bằng thiên quốc, nhưng chúng ta sẽ làm mọi việc theo ý cô để cô hài lòng.

Ta mỉm cười nhìn hoàng hậu tiên.

– Cám ơn bà. Chỉ cần làm theo tục lệ của nơi này là được, không cần vì ta mà thay đổi đâu.

Hoàng hậu Lirien bước về phía ta rồi nắm lấy bàn tay ta.

– Để ta đưa cô đi tham quan nơi này. Sau đó chúng ta sẽ dự buổi tiệc mừng của ta.

– Hân hạnh vô cùng – ta bước theo bà ta.

Lirien bên ngoài đã lộng lẫy, bên trong còn tuyệt vời hơn gấp bội phần. Ta nghĩ do cây cối nơi này phần lớn có lá vàng nên khắp nơi cứ sáng lấp lánh do phản chiếu với ánh nắng. Vị hoàng hậu đưa ta đến một khu vườn có những hàng rào thấp làm từ cây cỏ được tỉa tót cẩn thận, ta bắt gặp vô số bức tượng thần linh đang đứng nghiêm trang, hùng dũng vây quanh một đài phun nước. Tất nhiên họ chẳng giống với thực tế, nhưng ta cảm thấy rất yên tâm nếu bắt gặp hình ảnh của họ ngay tại đây. Hoàng hậu tiên này dù rất hiếu khách nhưng bà ta vẫn khiến ta cảm thấy phải dè chừng.

– Cô có biết những vị thần này không? – bà ta nhìn ta.

– Ta có biết họ. Họ rất tốt.

Hoàng hậu ngắt một bông hoa vàng bên hàng rào rồi cài lên đầu ta.

– Công nương, cô đã từng đến bất kì vương quốc tiên nào tại nhân giới chưa?

– Chưa bao giờ – ta đáp.

Vị phu nhân lạnh lùng nhìn ta.

– Thật kì lạ. Cô gái, hãy nhìn cô dưới đài phun nước kia xem.

Ta dè chừng làm theo lời bà ta. Điều khiến ta ngạc nhiên là có một Adena nữa trong hồ nước, nhưng cô ta vận bộ váy đỏ, trong khi ta đang mặc một bộ y phục xanh lục. Adena trong lòng nước có nét đằm thắm, hiền dịu hơn tính cách vốn có của ta rất nhiều và quang cảnh phía sau bóng hình đó không phải khu vườn của Lirien mà là một tòa thành trắng hoành tráng. Ta ngạc nhiên lùi về sau một gốc cây rồi nhìn hoàng hậu tiên.

– Bà đã sử dụng ma thuật gì? Kẻ trong đó là ai?

Hoàng hậu đưa tay vào đài phun nước vừa khuấy theo vòng tròn vừa hướng mắt về phía ta.

– Chẳng có ma thuật gì cả. Hồ nước này có thể phản ứng với bất kì người nào có liên quan đến tiên tộc tại Midgard một cách sâu sắc. Cô cũng thấy rõ phong cảnh ban nãy không phải ở Green Garlen rồi đấy, tức nghĩa nơi đó là một vùng đất khác của người tiên.

Ta cố nhớ lại những kiến trúc tại Asgard, Vanaheim lẫn Alfheim, không có công trình nào được xây trắng toát như vậy cả. Kiến trúc ở Olympus thì không giống hư ảnh lúc nãy một tí nào. Đầu ta bỗng đau kinh khủng. Hoàng hậu tiên đỡ lấy ta rồi dịu dàng nói:

– Cô ổn không?

– Đầu ta đau quá!

Hoàng hậu dìu ta ngồi xuống một gốc cây rồi vuốt nhẹ tóc ta.

– Công nương à, ta cảm thấy dường như cô từng bị đả kích gì rất nghiêm trọng nên hiện giờ một phần kí ức của cô đã biến mất.

Ta mở mắt ra nhìn trần nhà được chạm khắc tinh xảo rồi nhìn xuống nền đất lát đá cẩm thạch mát rượi. Ta chợt phát hiện có rất nhiều người đang quay quanh mình: Cha mẹ, anh chị, cô chú,… Ta đã từ Asgard về lại Olympus từ khi nào thế này?

“Con nhóc nghịch dại này” – Hermes véo má ta – “Em đã hết chuyện làm hay sao mà trốn xuống nhân giới phương Bắc chọc phá dã thú để bị đả thương thế này?”.

“Có chuyện đó ư?” – ta nhìn mọi người.

Athena xinh đẹp vỗ nhẹ vào vai ta.

“Nếu các vị thần bên đó không cứu giúp em kịp thời thì bây giờ em chẳng được lành lặn thế này đâu”.

“Sao em không nhớ gì cả? Em hôn mê bao lâu rồi?”.

“À, tầm năm, sáu trăm năm thôi mà” – Hermes cười tươi – “Cũng đâu quá lâu so với cuộc đời thần linh, đúng không?”.

Hera ôm lấy ta rồi cười dịu dàng.

“Không cần nhớ nữa, tỉnh lại là tốt rồi”.

Ta dùng đôi mắt đờ đẫn nhìn hoàng hậu tiên.

– Ta đã quên mất một mảng kí ức trong quá khứ. Ta đúng là đã từng quên.

Hoàng hậu đưa ta đến bữa tiệc rồi thì thầm:

– Ta xin lỗi công nương, nếu biết trước cô sẽ bị kích động khi đến chỗ đài phun nước đó thì ta đã không bảo cô nhìn vào trong.

Ta lắc đầu.

– Bỏ đi. Bà cứ coi như việc này chưa từng xảy ra là được.

Ta định đi về phía Laegel đang ngồi thì hoàng hậu chợt nắm lấy tay ta.

– Công nương, ta nhớ ra rồi. Tòa thành đó rất giống vương quốc Gedalin xưa cũ.

– Gedalin?

Hoàng hậu vội buông tay ta ra rồi mau chóng bỏ đi.

– Không, không có gì đâu – bà ta lấp lửng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.