Chương trước
Chương sau
Bọn yêu tinh cao hơn những người tiên tận một gang tay (dù tiên tộc đều khá cao lớn). Chúng có làn da sần sùi, xám xịt và điều làm chúng nguy hiểm hơn bất cứ con quái vật nào trong khu rừng này chính là việc chúng biết dùng vũ khí và có tư duy, suy nghĩ.

– Giết chúng – một gã cầm chùy sắt chỉ vào đoàn người của ta.

Bọn yêu tinh có khoảng bảy, tám tên, số lượng không quá đông nếu so với đoàn quân tiên tộc. Nhưng khi những người tiên lao vào chiến đấu với chúng, ta mới thấy được số lượng cũng không ăn thua nếu so với chất lượng. Lũ yêu tinh này rất mạnh.

– Hoàng tử – gã cận vệ hét lên – Chúng ta cần thổi tù và báo hiệu cho người trong vương quốc đến ứng cứu.

Laegel vẫn nắm chặt tay ta, tay còn lại anh ta chém liên tục những đường kiếm bén ngọt vào những kẻ phục kích. Chỉ cần có một mũi tên hay món vũ khí nào bay về phía ta đều được hoàng tử cản lại.

– Không cần! – Laegel nói – Chỉ bấy nhiêu tên đánh lén mà phải nhờ đến phụ hoàng thì thật chẳng ra làm sao cả. Ta sẽ tự giải quyết.

Sau khi vung một đường kiếm kết liễu gã yêu tinh to lớn, Laegel đẩy ta về phía người cận vệ.

– Farlen, trông chừng nàng ta.

Người cận vệ đứng chắn trước ta rồi nhìn hoàng tử.

– Tuân lệnh.

Khác với vẻ ngoài có phần vương giả, thậm chí hơi yếu đuối với làn da trắng của mình, Laegel thực sự là một chiến binh tiên tài giỏi không thua kém bất kì linh sĩ nào tại Valhalla. Anh ta có thể phi thân thoăn thoắt trên các cành cây, dễ dàng ghim một mũi tên vào đầu tên yêu tinh cách xa mình. Ta đang suy nghĩ liệu mình có nên đề cử anh ta làm người bảo vệ cho các nữ thần hay không đây.

Ta thường bị thu hút bởi những người mạnh mẽ và tốt bụng. Có lẽ chính vì vậy mà từ nãy đến giờ, mắt ta không thể rời khỏi bóng dáng của hoàng tử.

Sau một cuộc quyết chiến, phe tiên tộc đã giành phần thắng bởi có sự góp sức của Laegel với khả năng chiến đấu thần thánh.

– Tuyệt vời! – ta vỗ tay tán dương – Anh làm ta phải nghĩ khác về anh rồi đấy.

Hoàng tử có vẻ ngại ngùng với lời khen ngợi, trông anh ta khá buồn cười khi phải cố trưng ra cái vẻ mặt nghiêm nghị để che giấu đi cảm xúc xấu hổ của mình.

– Đi thôi.

Laegel bế ta lên ngựa rồi tiếp tục chỉ huy đoàn quân tiến về Lirien. Ở những con đường tiếp theo, đoàn quân đi qua trong bình an mà không gặp bất kì trở ngại nào. Tiên tộc thường đi đường rừng để tránh gặp loài người hay tò mò về họ. Thỉnh thoảng, chúng ta sẽ buộc phải đi ngang thị trấn của loài người vì không còn con đường nào khác. Khi đó, Laegel và binh lính của anh ta sẽ trùm mũ áo choàng lên che đi mái tóc cùng đôi tai nhọn cốt để nhân loại đừng nhận ra họ là tiên. Vâng, đó là do họ nghĩ thế chứ thật ra với khí chất của người tiên có ai mà chẳng biết chứ. Đám phụ nữ cứ nhìn đoàn người tiên mấy lượt và đám đàn ông cứ trừng mắt với vợ và con gái của mình. Bản thân ta thì choàng áo choàng và mạng che mặt kín cả người nên chẳng ai thèm để ý ngoại trừ Laegel. Anh ta thi thoảng sẽ nhìn sang ta xem ta có đang bắt chuyện với ai không, hay ta có không kìm lòng mà sa chân vào hàng quán nào ven đường hay không. Tất nhiên ta rất thích ăn uống nhưng ta sẽ không vì niềm đam mê của bản thân khiến nhiệm vụ bị chậm trễ.

Đêm đến, các binh lính dựng trại bên một vách núi để nghỉ ngơi. Họ cho ta một khu vực riêng để ngả lưng có treo màn cửa hẳn hoi và một chiếc chăn ấm trải trên nền đất (đã được dọn sạch sẽ). Vấn đề của ta là đã quen với giường ngủ, nay lại là lần đầu chợp mắt ngoài trời lạnh lẽo thế này nên tất nhiên ta không thể thoải mái vùi đầu vào chăn được. Ta quyết định ra bên ngoài hít thở không khí để thoải mái hơn thì bắt gặp một kẻ cùng cảnh ngộ với mình: Hoàng tử Laegel cũng không ngủ được.

Hoàng tử đang chăm chú nhìn bầu trời sao đêm huyền ảo nên không hề để ý đến việc bị ta quan sát. Laegel thật sự rất đẹp. Dưới ánh sáng lung linh của những vì tinh tú, đôi mắt anh ta càng thêm lấp lánh. Ta tự hỏi nếu như ta phải lòng anh ta, vậy thì Gaia có tức giận hay không?

– Cô còn muốn nhìn đến bao giờ nữa?

Ta cười gượng gạo. Hoàng tử vẫy tay với ta.

– Nếu ngủ không được thì mau đến đây ngồi đi.

– Đây là lần đầu tiên ta ngắm nhìn bầu trời sao đẹp đến thế – ta nói.

Laegel có vẻ ngạc nhiên.

– Cô là nữ thần mà, việc muốn chiêm ngưỡng một phong cảnh ngoạn mục của tự nhiên vốn đâu phải là điều khó khăn gì.

Ta lắc đầu.

– Ta luôn được giữ trong căn phòng lộng lẫy tại thần giới. Anh có biết không, Laegel, dù ta yêu quý các vị thần, nhưng bản thân ta từ lâu đã muốn được tự do bay nhảy ra thế giới bên ngoài. Dù ta có một khởi đầu tốt, có một gia đình yêu thương ta, những người thầy, người cô tận tâm với ta và cả những người bạn tử tế đi chăng nữa, ta vẫn cảm thấy cô đơn.

– Cô là điển hình cho những nàng công chúa được yêu thương rồi còn gì. Ta chợt nhận ra một điều về cô đấy, Adena à. Cô chấp nhận sang đây kết hôn với ta chỉ vì muốn thoát khỏi gông cùm mà mình đang mang thôi, đúng không?

– Cũng có thể coi là như vậy – ta chống tay lên cằm rồi hướng mắt nhìn xuống rừng thông rộng lớn – Thế giới này thật đẹp.

Laegel nhìn ta rồi lại nhìn cảnh đêm yên bình xung quanh.

– Cô nói đúng, rất đẹp.

Ta nhẹ nhàng hát một bài hát mà mình từng nghe tại thần giới:

“Khi cơn bão ngày đông ghé đến.

Trời đêm sao sáng bị che mờ.

Năm tháng đau thương lại lượn lờ.

Ta bước đi vật vờ dưới cơn mưa cay đắng.

Nhưng đó chỉ là giấc mơ…

Ta có thể nghe thấy tên chàng…

Ngày ta tương ngộ chẳng còn bao xa.

…”

– Đó là bài hát thường được thần thi ca Bragi và các ca công ngân nga tại các bữa tiệc thần giới. Ta rất yêu thích ca từ nhẹ nhàng của nó.

– Cô hát rất hay.

Ta tựa đầu vào vai hoàng tử rồi lấy tay che miệng, ngáp một cái rõ dài.

– Laegel, sao trời đang nhòe đi kìa.

Hoàng tử dường như đang cười, ta cảm nhận được vai anh ta hơi run.

– Là do cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ đấy.

– Tốt rồi, cuối cùng cũng có thể ngủ – mắt ta dần dần khép lại – Ngày mai anh nhớ kêu ta dậy đấy.

Ta từ từ chìm vào một giấc mộng đẹp. Ta có thể thấy rất nhiều vị thần quen thuộc đang ngồi quanh những bàn tiệc ca hát, cười đùa. Ta trong giấc mơ đó vẫn chỉ là đứa bé tầm năm, sáu tuổi đang ngồi trong lòng mẹ, bài hát yêu thích của ta văng vẳng khắp đại sảnh như một lời hát ru từ thần thánh.

“…

Khi biển và núi chẳng còn tồn tại.

Chúng ta phải bước đến ngày tàn phai.

Màn đêm thăm thẳm vang giọng ai?

Gọi ta dừng bước, trở về chốn xưa”.

Có lẽ Laegel nói đúng, ta chẳng qua vẫn chỉ là một cô công chúa chưa trải đời, khó lòng tách mình khỏi vận mệnh thần tộc được, dù là trong mơ đi chăng nữa. Năm tháng khi còn bé đối với ta quả thật rất tươi đẹp, để khi ta bước chân vào vòng xoáy định mệnh tại Green Garlen, ta chẳng thể ngờ mọi thứ sẽ đau khổ biết nhường nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.