Tharan và Laegel ngừng cãi. Nhà vua xem chừng đang rất đau lòng nhưng ông cũng không bộc lộ nhiều ra ngoài. Ông nhìn ta rồi gật đầu.
– Cô muốn làm gì thì cứ làm.
Ta mỉm cười nâng nhẹ váy rồi nói:
– Ta sẽ múa cho mọi người xem một điệu múa của thần tộc. Cảm phiền các nhạc công hãy đánh một bản nhạc cho ta nhé!
Khi tiếng hạc cầm vang lên xen kẽ cùng những tiếng sáo, ta xoay người quanh những rừng cây cổ thụ. Mỗi bước đi của ta đều phát ra những vệt sáng trắng thuần khiết và hoa sẽ nở bung trên mặt đất mỗi khi chân ta chạm xuống thảm cỏ xanh. Ta có thể thấy những người tiên đang ngẩn ngơ nhìn mình, vậy là chẳng bỏ công khi xưa ta theo chân nữ thần thanh xuân Idun xứ Asgard học múa. Cám ơn nhiều lắm, Idun đáng yêu!
“Có câu chuyện kể xa xưa.
Một người thiếu nữ lạc vào đất tiên.
Giữa rừng hoa trắng, cỏ xanh.
Nữ thần tao ngộ quân vương oai hùng.
Sao kia tỏa sáng vì ai?
Phải chăng minh chứng cho đôi tiên – thần.
…”
Bài hát mà các ca công tiên đang ngân nga là một bài ca cổ xưa của tộc Siar kể về chuyện tình vị vua đầu tiên tại nơi này và một nữ thần ở thiên giới. Ta từng nghe thần thi ca Bragi đề cập câu chuyện đó rất nhiều năm về trước. Tên của vị nữ thần và nhà vua đã bị lãng quên từ lâu, người ta bảo rằng bà từng là thị nữ cho thần hậu Frigg. Chiến tranh, xung đột giữa các dân tộc, chủng tộc đã cướp đi sinh mạng nhà vua, hoàng hậu tiên đau buồn nên đã bỏ đi biệt tích từ đó. Quả là một câu chuyện sầu thảm. Một nữ thần quyền quí chấp nhận từ bỏ cốt cách thần linh để sống cùng người mình yêu thương, cuối cùng chỉ chuốc lấy đau khổ.
Không khí tiệc tùng bắt đầu vui vẻ trở lại thì Laegel bỗng dưng rời ghế rồi bỏ đi.
– Bấy nhiêu được rồi, ta xin phép lui trước.
Không biết anh ta vô tình hay cố ý va vào vai ta làm ta mất thăng bằng và loạng choạng ngã xuống đất.
Nếu ngã tại đây thì còn gì mặt mũi của một nữ thần nữa? Chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ. Ta hoàn toàn không muốn.
Hoàng tử dường như cũng bị bất ngờ. Anh ta kêu lên:
– Adena, cẩn thận…
Một bàn tay của ai đó đã chộp lấy eo ta rồi ôm ta vào lòng. Ta chắc chắn không phải là Laegel bởi anh ta còn đứng đơ người trước mắt ta kia mà.
– Nàng có sao không?
Ta biết giọng nói này, là giọng nói của Thingildur.
– Ta ổn, cám ơn chàng.
Laegel vội tiến về phía ta, nét mặt anh ta trở nên lúng túng.
– Xin lỗi cô, ta không cố ý.
Ta gạt tay anh ta ra rồi nói:
– Không sao. Ta cũng mệt rồi, ta về phòng đây.
Ta nhìn về phía Tharan rồi cúi chào ông ta.
– Bệ hạ, con xin phép rời buổi tiệc trước.
Ta trở lại phòng mình mà trong lòng vẫn còn chất chứa nhiều điều bực bội. Ta ném chiếc gối vào góc tường rồi nằm dài ra giường.
– Tên hoàng tử đáng ghét! Ta sẽ làm anh say mê mình, sau đó Adena này bỏ về Olympus cho anh đau khổ mới được.
Ta bỗng dưng nhớ đến cái ôm của Thingildur khi nãy. Lúc đó tim ta dường như đã hẫng mất một nhịp. Ta không hiểu vì sao cảnh tượng đó quen lắm, giống như ta đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.
– Công nương Adena. Công nương Adena.
Có ai đó đang gọi ta. Ta ngồi bật dậy, tiến về phía cửa sổ nơi phát ra tiếng nói.
Ta cứ ngỡ mình đang nhìn một vị thần khi trông thấy người thiếu niên bên dưới. Cậu ta có mái tóc nâu như Thingildur và trông cậu ta có nét gì đó tựa như người tiên, nhưng cậu không có đôi tai nhọn. Thiếu niên vẫy tay với ta ra hiệu cho ta đi xuống dưới. Ta nghĩ dù sao hiện tại mình cũng đang buồn chán, thôi thì cứ gặp cậu ta để trò chuyện cho vui cũng được.
Nhìn gần thì người con trai này đúng là mang vẻ tuấn tú mười người có một. Điều làm ta ngạc nhiên là cậu này có nét gì đó giống với anh trai ta (tất nhiên ta có rất nhiều anh trai),nhưng ta đang nói đến thần Ares, anh trưởng của ta. Nhưng Ares trông nam tính và dữ dằn hơn, còn người này có sự điềm tĩnh, dịu dàng với nước da hơi trắng.
– Cậu là ai?
Người thiếu niên nhìn ta rồi cười rạng rỡ.
– Người đúng là xinh đẹp như cha miêu tả.
Ta ngơ ngác nhìn cậu ta. Ngắm thiếu niên điển trai một chút ta mới phát hiện ra một chuyện: Người này có nét giống Thingildur lắm. Lẽ nào là anh em với chàng ta hay sao?
– Công nương, người có nhớ con không?
Ta muốn ngã ngửa khi nghe cậu ta xưng hô như thế với mình. Ta còn trẻ, nhìn sao cũng hơn cậu ta khoảng năm tuổi là cùng. Vậy mà cậu trai đó xưng hô với ta là “con” hay sao?
– Này cậu, ta với cậu nhìn sao cũng xấp xỉ tuổi nhau. Đừng dùng cách xưng hô như thế với ta chứ.
– Nhưng người là…
– Ta là…
Thiếu niên đột nhiên im lặng không nói nữa.
– Bỏ đi, con nghĩ cha nói đúng, người đã bị mất trí rồi.
– Cha của cậu là ai? – ta hỏi.
– Là Thingildur. Người không thấy con giống ông ấy sao? Ai cũng bảo con giống cha cả.
Tim ta đột nhiên trùng xuống. Thingildur đã có con, vậy tức là chàng ta cũng đã có vợ.
Ta cố cười.
– Cậu tên gì?
– Tesindir. Con là Tesindir.
Ta tiến về phía gốc cây rồi ngồi xuống. Tesindir cũng chạy về phía ta rồi vui vẻ ngồi cạnh ta.
– Lúc nãy tại buổi tiệc, người múa đẹp lắm!
– Cám ơn. Mẹ cậu tên gì?
– Mẹ con chính là người mà.
Ta trố mắt nhìn sang cậu ta.
– À không, vì người rất giống mẹ của con nên con mới nói nhầm. Mẹ con tên Naren.
Không hiểu sao khi đó ta nhận thấy một nỗi buồn thương hiện hữu trong mắt Tesindir. Thì ra ta giống vợ của Thingildur, đó là lí do vì sao lần đầu gặp gỡ chàng đã gọi ta bằng cái tên Naren. Ta lại hỏi:
– Cậu là bán tiên?
– Vâng. Mẹ con là một… nữ thần.
– Vậy mẹ cậu đâu rồi?
– Bà đã… bỏ đi từ khi con còn rất nhỏ.
Ta chậc lưỡi. Chắc phu nhân của Thingildur là một nữ thần ham vui nào đấy xuống trần gian chơi rồi gặp gỡ chàng ta, sau đó sinh ra Tesindir. Khi đã chán sống với mấy người tiên nhạt nhẽo này rồi thì nàng bỏ về thần giới để Thingildur nuôi con một mình.
– Thật là vô trách nhiệm – ta lắc đầu – Ai có thể nhẫn tâm bỏ một đứa con đẹp đẽ như cậu chứ?
Tesindir cười gượng. Ta nhìn cậu ta rồi mỉm cười.
– Ta đang buồn chán lắm đây. Nếu khi nào cậu rảnh rỗi thì cứ đến tìm ta trò chuyện nhé!
Một nụ cười rạng rỡ hiện hữu trên gương mặt thần thánh của Tesindir.
– Vâng! Con rất sẵn lòng.
Thingildur từ xa tiến về phía ta. Tim ta bỗng đập nhanh hơn, hai má bắt đầu nóng ran.
– Cha – Tesindir giơ tay chào cha mình.
Thingildur nhìn ta tỏ vẻ lo lắng.
– Chuyện lúc nãy… nàng đã thấy bình tâm hơn chưa?
Ta mỉm cười.
– Ta ổn. Cám ơn chàng.
Cả ba người chúng ta ngồi im lặng rất lâu đến khi ánh nắng cuối cùng của chiều tà tắt hẳn. Thật ra thì ta chẳng hề thấy buồn chán tí nào cả. Thậm chí ta còn thầm mong giây phút này mãi mãi ngưng đọng như thế thì tốt biết bao. Thingildur và Tesindir mang đến cho ta một cảm giác gì đó rất thân thuộc, gần gũi và ấm áp.
Ta trở về phòng trong tâm trạng vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ đó mau chóng tắt hẳn khi ta nhìn thấy hoàng tử Laegel đang đứng trước cửa phòng mình với bộ mặt khó coi vô cùng.
– Adena – anh ta nhìn ta – Ta đợi cô nãy giờ rồi đấy.
Ta siết tay thành nắm đấm. Lẽ nào anh ta lại muốn gây sự nữa hay sao?
– Có việc gì sao, thưa hoàng tử? Ta nhớ là chúng ta chẳng hẹn gặp nhau trước nên lần này ta nghĩ mình không cần phải nói lời xin lỗi với anh đâu nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]