– Hoàng tử bận việc hay sao mà không có mặt để chào đón ta? – ta hỏi thị nữ.
– Thưa công nương, có lẽ ngài đang ở ngoài bìa rừng để tiêu diệt những con quái vật rồi ạ.
– Lúc ta đến đây đã bị lạc vào một khu rừng u ám. Nhưng chỉ với vài câu thần chú các binh lính tiên đã mang ta ra khỏi đó. Các ngươi có sự tinh thông về phép thuật thế sao?
– Thưa công nương, thật ra khu rừng dẫn đến vương quốc của chúng tôi được chia thành ba khu vực chính bao gồm địa phận loài người, là nơi đầu tiên người bước vào với rừng cây lá đỏ. Nơi đó sẽ có người dân lân cận vào đốn củi, hái nấm… Tiếp theo là vùng đất tăm tối của bọn nhện và lũ quái vật khác, cuối cùng là Green Garlen. Thật ra đức vua của chúng tôi đã tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách vương quốc với thế giới ngoài kia, chỉ có thần chú mà người nghe được mới có thể mở lối vào nơi này. Nhưng thỉnh thoảng bọn nhện vẫn có thể phá vỡ bức tường rồi xông vào đây gây rối.
Ta nuốt nước bọt.
– Thế thì nguy hiểm thật.
– Người hãy an tâm vì binh lính sẽ bảo vệ người.
Đám thị nữ dừng chân trước một căn phòng nhỏ có treo màn xanh thêu hoa văn tinh xảo. Họ nhìn ta rồi cười nhẹ.
– Đây sẽ là nơi ở của người, thưa công nương.
Ta đẩy cánh cửa gỗ rồi bước vào trong, một hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ lướt qua mũi ta làm ta cảm thấy dễ chịu vô cùng. Căn phòng này rất giản dị – đó là suy nghĩ đầu tiên của ta khi nhìn thấy nó. Chỉ có một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế và một hồ nước dùng cho việc tắm rửa. Thứ nổi bật nhất ở đây có lẽ là khung cửa sổ trông ra rừng cây cổ thụ lá đỏ và thảm cỏ xanh mướt trải đầy hoa trắng bên dưới.
– Các ngươi lui đi – ta nói – Ta muốn nghỉ ngơi.
– Vâng – bọn thị nữ đáp – Khi bữa tiệc sắp diễn ra chúng tôi sẽ gọi người.
Khi thị nữ đi khỏi, ta ngã vật ra giường rồi thở dài.
– Thật ngột ngạt. Mình cứ tưởng mọi thứ sẽ lộng lẫy hơn nhiều chứ.
Ta chìm vào giấc ngủ sâu vì mệt mỏi.
“Naren, nàng đã bảo ta phải chờ đợi nàng. Cuối cùng ta đã có thể gặp nàng”.
Ta biết bản thân lại bắt đầu mộng mị. Giọng nói của một người đàn ông nào đấy cứ văng vẳng bên tai ta làm ta khá khó chịu vì không thể ngủ sâu giấc. Ta ngồi dậy nhìn ra ô cửa sổ đã bị hoàng hôn nhuốm đỏ.
– Chết rồi, bữa tiệc – ta thốt lên rồi mau chóng tìm y phục để thay.
Đúng lúc đó có những tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
– Vào đi.
Những thị nữ ban sáng tiến vào phòng ta. Họ thấp giọng nói:
– Chúng tôi đã đứng ngoài cửa gọi người hơn một giờ.
– Tại sao các ngươi không vào đánh thức ta?
– Chúng tôi không được phép làm thế. Thưa công nương, đây là y phục đức vua đã chuẩn bị cho người.
Ta xấu hổ để họ vận chiếc váy trắng có ống tay dài vào người.
– Ta xin lỗi.
Những thị nữ đeo một sợi dây mảnh có đính những hạt đá quý xanh lên đầu ta rồi cúi người chỉnh sửa bộ váy cho ngay ngắn. Ta nhìn vào gương, chợt nhận ra bộ dạng hiện tại của mình không khác là bao so với lúc ở Asgard. Người tiên học theo mọi thứ của các vị thần: Phục trang, kiến trúc,… Nhưng khác với sự lỗng lẫy, hào nhoáng của giới thần linh, tiên tộc tối giản hóa về mọi thứ nên bộ y phục ta đang vận trông khá đơn giản.
Sau khi sửa soạn cho ta xong, các thị nữ đưa ta đến buổi tiệc.
Buổi tiệc chào mừng ta được tổ chức ở phía sau khu rừng của vương quốc. Ta cảm thấy có vài người tiên nhìn lén mình, rồi họ xì xào điều gì đó. Ta không quan tâm, chỉ biết rằng bản thân ta đang tìm kiếm một người – Thingildur.
Thingildur đứng phía sau một cây sồi trò chuyện vui vẻ với đồng tộc. Chàng đã thay bộ giáp phục bằng trang phục thường ngày của người tiên với đôi bốt da và áo choàng xám. Thingildur trông thấy ta bèn từ biệt những người bạn của mình rồi tiến về phía Adena này. Chàng nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới (một hành động không được lịch sự đối với một cô gái) rồi cười nhẹ.
– Nàng rất đẹp.
– Cám ơn chàng.
Thingildur nhìn xung quanh, rồi chàng cúi người ngắt một bông hoa lanh xanh cài lên đầu ta.
– Trông nàng nổi bật hơn rồi đấy.
Hiển nhiên, hành động của Thingildur đã khiến cho mọi người xung quanh bàn tán. Ta sợ sẽ có hiểu lầm hoặc điều tiếng bèn mau chóng bỏ đi.
Buổi tiệc khá nhỏ so với những gì ta đã hình dung. Ta nghĩ từ nay về sau không nên hi vọng nhiều về những thứ mà Tharan dành cho mình nữa.
Nhà vua ngồi đầu bàn, tiếp đó là một thiếu niên tiên vô cùng điển trai với mái tóc tết cầu kì được cố định bằng một chiếc lá bạc. Trông anh ta chói lòa hơn những người cùng bàn và ta có thể đoán ra rằng anh ta chắc chắn là hoàng tử. Chiếc ghế đối diện với hoàng tử để trống, cạnh bên là một vài người tiên khác.
– Đến đây nào, Adena – nhà vua vẫy tay với ta.
Ta bước về phía bàn tiệc rồi mỉm cười duyên dáng.
– Chào bệ hạ và… Nếu con đoán không lầm, người này là hoàng tử?
– Đúng vậy – Tharan nhấp một ngụm rượu nho đỏ – Đây là Laegel, con trai của ta.
Hoàng tử chẳng thèm nhìn ta mà vẫn ngồi im lặng nhìn chằm chằm ly rượu. Ta cũng chẳng để tâm đến anh ta, ta ung dung ngồi vào chiếc ghế trống rồi hồi hộp chờ đợi các món ăn tiên tộc được mang ra.
Tiệc của người tiên thật chán ngắt. Họ ăn chay, thức ăn chỉ toàn rau và rau, khoai tây lẫn các loại quả. Chẳng có những âm thanh nhộn nhịp và những nhân vật cao hứng nhảy múa theo tiếng nhạc. Họ chỉ ăn và ăn, thưởng thức những giai điệu hạc cầm và tiếng sáo buồn tẻ (dù ở thần giới vẫn dùng hạc cầm trong các buổi tiệc nhưng các nhạc công sẽ biết cách khuấy động không khí hơn những người tiên này). Ta chỉ muốn gục xuống bàn mà ngủ một giấc cho đã mà thôi. Tiếc rằng ta không thể làm vậy.
Cuối cùng thì hoàng tử Laegel cũng chịu mở miệng sau khi anh ta chán việc ngắm nghía ly rượu của mình.
– Cô đến trễ.
– Sao ạ? – ta nhìn anh ta.
– Ta nói cô đến trễ.
Ta dừng xắt khoai tây rồi nhìn thẳng vào gương mặt đẹp đẽ của hoàng tử.
– Vâng, ta đến trễ, ta là người có lỗi nên rất xin lỗi mọi người. Nhưng anh không có mặt ở buổi chào đón ta lúc sáng, thế anh không có lỗi sao?
Laegel nhìn ta bằng đôi mắt xanh thờ ơ, chán nản.
– Điều đó chẳng liên quan đến chuyện cô bắt chúng ta đợi hơn một tiếng. Nếu cô sắp gả cho ta thì phải nên biết phép tắt đi chứ.
Giây phút này đây, ta chỉ muốn ném thẳng chiếc đĩa vào mặt của gã hoàng tử kia. Ta cứ tưởng người tiên phải là những kẻ lịch thiệp, dịu dàng hơn chứ không phải thô lỗ như tên Laegel này. Những tiên nhân ta từng tiếp xúc ở Alfheim rất nhã nhặn, vui vẻ, khác xa với những người ở Green Garlen này. Chẳng lẽ do sống biệt lập quanh năm nên họ đâm ra trầm cảm, dễ cáu bẳn với người khác hay sao?
May mắn là trước khi ta ném đĩa vào mặt Laegel, Tharan đã lên tiếng can ngăn:
– Laegel, con không được thô lỗ với hôn thê tương lai của mình như thế.
– Con có nói với cha rằng con muốn lấy nàng ta sao?
Câu nói đó làm mọi âm thanh tại buổi tiệc im bặt.
Vị vua tiên vẫn thong thả xắt mẩu cà rốt thành miếng nhỏ rồi chậm rãi nói:
– Nếu con không lấy Adena thì con cũng đừng nuôi hi vọng sẽ được kết duyên cùng Tauren, một chiến binh thấp kém hơn nhiều so với địa vị của con. Ta còn chưa hỏi tội con về việc con bỏ đi tìm Tauren khi Adena đến đây đấy.
Bây giờ ta mới biết hóa ra không phải hoàng tử bận rộn việc gì nên không có mặt chào đón ta buổi sáng nay. Anh ta chỉ là đi tìm một cô gái khác mà thôi. Ta rất ghét ánh mắt thương hại những người tiên khác đang hướng về mình, nhưng ta cũng không thể để buổi tiệc chào mừng mình trở thành thảm họa. Ta cần phải làm điều gì đó ngăn cản việc cãi vả này lại.
– Bệ hạ – ta lên tiếng – Con có món quà nho nhỏ dành tặng cho tất cả cư dân vùng Green Garlen này. Mong mọi người hãy dành ít phút để xem thử món quà này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]