Chương trước
Chương sau
– Ta ổn. Cám ơn ân nhân.

Một bàn tay thô ráp nhưng ấm áp nắm lấy tay ta rồi kéo ta đứng lên. Ta chỉnh lại chiếc khăn choàng đầu ngay ngắn rồi ngước nhìn người vừa cứu mạng mình.

– Một lần nữa cám ơn… Cám ơn mọi người.

Vừa cứu ta là một đội quân vận giáp phục xanh sẫm như hòa lẫn vào các tán cây rừng. Tất cả họ đều có màu tóc bạc và đôi tai nhọn, trên tay cầm những cây cung gỗ và vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, vô cảm.

– Các người là tiên?

Người tiên đang nắm tay ta khác những người còn lại, chàng có mái tóc nâu sẫm.

– Cô… – người đó nhìn ta không chớp mắt – Là nàng ư?

Một người tiên vội bước về phía ta rồi cất giọng nói:

– Ngài Thingildur, ngài quen cô ta?

– Ta không quen chàng ta – ta đáp – Ta là Adena.

Đám lính vội quỳ xuống chân ta.

– Chúng tôi ứng cứu chậm trễ, mong công nương thứ lỗi.

Ta lắc đầu rồi cười.

– Không đâu, ta phải cám ơn mọi người mới phải. Nếu mọi người không đến kịp thì ta tiêu đời rồi.

Người đàn ông tên Thingildur buông tay ta ra rồi cúi người.

– Thì ra nàng là Adena, công nương tương lai của Green Garlen. Xin lỗi vì đã nhận lầm người.

Thingildur xoay người về phía đám lính rồi ra lệnh:

– Mang ngựa lại đây cho công nương mau. Chúng ta sẽ chia một đội quân dọn dẹp xác đám nhện này, còn lại theo ta hộ tống công nương Adena về vương quốc thôi.

Ta ngại ngùng kéo vạt áo choàng của người đàn ông trước mắt mình.

– Chàng là Thingildur đúng không?

Ta nhận thấy chân mày của người đó hơi nhướn lên.

– Đúng vậy. Naren… À không, công nương cần gì ư?

– Ta không biết cưỡi ngựa.

Người cận vệ bỗng làm vẻ mặt đầy bối rối.

– Tệ quá, ta xém chút đã quên mất chuyện đó. Hãy tha lỗi cho sự vô ý của ta.

Ta cảm thấy người đàn ông tóc nâu trước mắt mình thật kì lạ. Từ ánh mắt của người đó, đến cách nói năng, chàng ta hành xử như thể Adena này là một kẻ thân quen của chàng không bằng.

Vậy là ta được ngồi chung ngựa với cận vệ Thingildur của nhà vua. Đoàn người vừa đi vừa lẩm bẩm câu gì đó trong miệng mà ta nghe chẳng hiểu gì, nhưng ta nhận ra một điều: Cảnh vật hai bên đang dần sáng hơn. Ánh sáng càng lúc càng chói khiến ta nhắm nghiền mắt lại, hai tay nắm chặt áo choàng của Thingildur.

Dường như bàn tay của Thingildur cũng đang nắm lấy tay ta như muốn trấn an rằng mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Ta không rút tay về nhưng cũng không nói gì cả. Một cận vệ nắm tay hôn thê tương lai của hoàng tử mình, điều đó liệu có được xem là bình thường hay không? Ta không muốn nghĩ nhiều. Chỉ là vào giây phút này ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, đến thở cũng không dám thở mạnh.

– Naren, cuối cùng cũng có thể gặp lại nàng.

– Hả? Chàng vừa nói gì ư, Thingildur?

Ánh sáng chói mắt đã biến mất. Cảnh vật thần tiên một lần nữa lại hiện hữu trước ta với rừng lá đỏ ngày thu xen kẽ những con suối trong vắt. Hai bên đường dẫn vào cánh cổng chính của vương quốc Green Garlen là những bức tượng người tiên uy nghi, cao lớn. Nhưng điều làm ta bị bất ngờ nhất không phải sự thay đổi chóng mặt của cảnh quan mà chính là kiến trúc của Green Garlen. Vương quốc này được xây trong lòng núi chứ không phải là một tòa lâu đài độc lập giống kiến trúc ở thần giới như ta tưởng tượng.

– Các người là tiên mà! – ta thốt lên – Tiên thì đâu sợ bị hóa đá khi ra ánh mặt trời như người lùn chứ. Vậy các người xây nhà trong hang làm gì?

Một người lính kính cẩn đáp:

– Thưa công nương, bệ hạ muốn sống hòa hợp với thiên nhiên một cách tự nhiên nhất nên mới nảy ra ý tưởng đó. Thật ra thì những vương quốc tiên khác phần lớn đều có công trình kiến trúc trong lòng núi hoặc trên các cây cổ thụ to cả.

– Ta không thể sống như thế! – ta toát mồ hôi lạnh – Thế thì khác gì động vật?

– Công nương yên tâm – người tiên lại nói – Green Garlen sẽ không làm người thất vọng.

Thingildur xuống ngựa rồi dang hai tay trước mặt ta.

– Ta sẽ bế nàng xuống.

Cảnh tượng này rất quen, dường như ta đã gặp ở đâu rồi thì phải.

Ta chợt nhớ ra trong giấc mơ gần nhất của mình, ta cũng đã được một người đàn ông bế xuống ngựa thế này. Lẽ nào giấc mơ đó là điềm báo cho chuyện này hay sao? Vậy người đàn ông trong mơ đó có lẽ nào là Thingildur?

Thingildur đặt tay lên eo ta, nhưng ta có cảm giác càng lúc đôi tay ấy càng tiến lên phía trên. Thingildur ấn mạnh tay mình vào người ta rồi đặt ta xuống đất.

– Cám ơn chàng… – ta lí nhí đáp nhưng hai má đã nóng ran.

Thingildur đưa tay ra trước mặt ta rồi cười nhẹ.

– Đi nào công nương.

Ta nắm lấy tay chàng ta rồi tiến vào phía cánh cổng sắt được chạm trổ tinh xảo. Hai kẻ gác cổng mặc giáp phục che kín mặt xoay người hướng vào ta, rồi cả hai đồng loạt mở cánh cổng vương quốc đang đóng kín.

Đúng như người tiên kia nói, Green Garlen không làm ta thất vọng.

Bằng cách nào đó, dưới những đôi tay khéo léo của người tiên, một công trình lộng lẫy trong lòng núi đã được tạo ra với những cây cột lớn được điêu khắc tinh tế, những chiếc cầu bắc ngang qua các căn phòng trong hốc đá và đèn đuốc được đặt khắp mọi nơi giúp vương quốc này trông thật lung linh, huyền ảo.

– Chàng biết không Thigildur, ta nghĩ ta nên xin lỗi vì đã xúc phạm về Green Garlen khi nãy. Nơi này quả thật rất tuyệt vời.

– Nàng đừng bận tâm – Thingildur đáp – Bệ hạ sẽ rất hài lòng khi biết nàng thích nơi này.

Ta đi trên những cây cầu bằng đá và qua rất nhiều gian phòng, đại sảnh mà vẫn chưa bắt gặp nơi diện kiến nhà vua. Đến lúc ta nhận ra mình đã ở một nơi quá cao, nhìn xuống bên dưới sẽ làm người khác cảm thấy choáng váng thì lính canh cũng hô lên: Thưa bệ hạ, công nương đã đến.

Thingildur biết ta đang run. Chàng nói khẽ:

– Nàng hãy bình tĩnh. Nhà vua đang quan sát nàng đấy.

Ta gật đầu rồi ngước mặt lên nhìn vị vua tiên – cũng là người thương xưa kia của bà ta.

– Con là Adena – ta nâng nhẹ hai váy rồi mỉm cười – Kính chào bệ hạ.

Vua tiên ngồi trên ngai vàng làm từ gỗ, mái tóc bạch kim của ông được ôm trọn bởi một vành đá quý hồng ngọc lấp lánh trong ánh lửa. Nhìn vào gương mặt của ông ta, ta đoán chắc nhà vua cũng tầm vài nghìn tuổi. Không phải vì mặt ông ta nhăn nheo, tiên tộc vốn chẳng hề bị lão hóa. Ta nhận ra tuổi tác của nhà vua thông qua đôi mắt. Ta có thể thấy quá khứ hào hùng của ông qua những trận chiến và cả những bi kịch mà ông từng gánh chịu. Điều đó làm ông trông lãnh cảm, khắc khổ. Nhưng vua tiên vẫn rất đẹp đẽ, cao quý. Nếu ông ta đứng cùng Gaia thì quả thực đẹp đôi vô cùng.

– Ta là Tharan, đức vua của Green Garlen – nhà vua đứng lên, dõng dạc nói – Chào mừng cô đến vương quốc của ta, Adena.

Tharan bước về phía ta. Đôi mắt xanh sắc bén của ông ta nhìn thẳng vào ta làm ta bất giác rùng mình.

– Khá giống nàng ấy – đức vua chậm rãi nói.

Ta biết ông ta đang nói đến người bà Gaia của mình.

– Adena, cô có biết lí do vì sao ta chấp nhận cuộc hôn nhân mà bà cô đề nghị với ta hay không? Dù tiên tộc rất cấm kị việc sắp đặt hôn sự.

– Con không biết.

Nhà vua lại quan sát xem ta có đang nói thật hay không. Ta biết Gaia muốn trả đũa Tharan (dù ta chẳng biết ông ta đã làm gì để bị như thế). Nhưng tại sao vua tiên lại chấp nhận ta làm con dâu, ta thật sự không biết.

Tharan có vẻ đã tin ta. Ông ta cầm tay ta rồi hôn nhẹ lên đó.

– Một lần nữa chào mừng cô đến nơi này. Ta đã tổ chức một bữa tiệc dành cho cô vào chiều nay, mong cô sẽ đến dự đúng giờ.

Sau khi ra mắt vua tiên, ta được thị nữ đưa về phòng. Trên đường đi, ta chợt nhận ra một điều: Ta chẳng thấy hôn phu tương lai của mình – hoàng tử Green Garlen đâu cả. Chẳng phải hoàng tử là người nên có mặt nhất để chào đón ta hay sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.