Chương trước
Chương sau
Ta xuất hiện giữa một khu rừng vắng lặng. Sự có mặt của ta làm vài con thỏ rừng mau chóng nhảy đi và bọn sóc cũng vội vã trốn vào những hốc cây. Ta đáng sợ đến thế sao?

Người tiên thường sống ẩn mình với nhân loại. Từ khi các vị thần tạo ra thế giới thì tiên tộc cũng xuất hiện từ đó. Các vị thần hay gọi họ là tiên, hoặc tinh linh. Nhưng cũng có người thích gọi chủng loài đó là tộc elf trắng. Họ có ba nhóm chính: Tiên Vimar với đặc điểm nhận dạng là chủng loài có mái tóc vàng rực rỡ như nữ thần Sif, tính cách nhã nhặn nhất và luôn dành sự trung thành tuyệt đối cho thần tộc. Tiếp theo là dòng tiên Nador, nổi bật với mái tóc đen và nâu. Họ là những người tiên tài ba trong nhiều lĩnh vực nhưng cũng là các chiến binh hung hăng, kiêu ngạo. Cuối cùng là tộc Siar có mái tóc bạc vô cùng yêu quý cây cối và những khu rừng già.

Theo các câu truyện xưa kể lại thì ban đầu người tiên vẫn sống tại nhân giới Midgard. Sau khi vị thần sung túc Freyr ra đời, hào quang ngài soi rọi vào một vài vùng đất của các tinh linh, điều đó làm cha của Freyr – ngài Njord nghĩ con trai ông và chủng tộc tiên có mối liên kết với nhau. Chính vì vậy ông đã ban đặc ân cho tiên tộc đến sống tại thần giới Vanaheim. Khi ngài Freyr trưởng thành, ngài đã cho xây dựng một vương quốc Alfheim dành riêng cho các tinh linh đến sống, còn Freyr trở thành vua của vùng đất đó.

Suy cho cùng mấy người tiên này thật sự đã được thiên vị hơn các chủng loài khác. Cứ nhìn bọn người lùn suốt ngày phải trốn chui trốn nhủi trong hang vì sợ ánh nắng, con người suốt ngày bị dịch bệnh và thiên tai hành hạ thì mới thấy tiên tộc sung sướng thế nào. Vậy mà lại có một bộ phận tiên nhân không hề hài lòng với cuộc sống mà các vị thần ban tặng. Khi các vị thần đề nghị những người tiên ở Midgard đến thần giới, có một số người đã từ chối và ở lại mặt đất vì tình yêu của họ dành cho trần gian quá to lớn. Còn một số tiên từng đến sống ở thần giới lại thấy nhớ nhung Midgard bèn rời bỏ Alfheim và quay về chỗ cũ. Tất nhiên các vị thần đã rất buồn phiền và tức giận trước cách hành xử của những người tiên đó. Họ đã ban lệnh cấm bất cứ ai rời khỏi Alfheim thì tuyệt đối không được trở về nơi này nữa, thần linh cũng sẽ không giúp đỡ hay can thiệp vào bất kì sự kiện gì của tiên tộc dưới Midgard.

Những người tiên yêu thích mặt đất và lưu luyến chốn này vì cảnh vật, thiên nhiên chứ không phải vì con người. Họ rất ghét con người. Loài người thường tò mò về cuộc sống riêng tư của họ, lợi dụng họ về mặt vật chất lẫn tình cảm. Đó là lí do họ sống tách biệt với nhân loại. Còn về vị hoàng tử tiên tộc mà ta sắp kết hôn, ta biết rằng anh ta là người tiên thuộc tộc Siar, ra đời tại nhân giới, nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi.

Hai bên ta là những rừng cây sồi lâu năm mọc san sát nhau như những người lính đang bảo vệ nơi này. Vì đang là độ thu về, khung cảnh xung quanh hầu như đều được bao phủ bởi những tán lá đỏ rực. Vấn đề là khu rừng của người tiên hoàn toàn không có đường mòn, có lẽ họ tránh tạo các con đường để chủng loài khác không biết nơi mình sinh sống. Ta cẩn thận giẫm lên trên mấy đám lá khô vàng ruộm bên dưới, nếu không dò dẫm cho kĩ càng biết đâu ta sẽ đạp vào một vũng bùn lầy hay một cái bẫy của thợ săn nào đó cũng nên.

Nhưng bùn đất hay bẫy chẳng đáng sợ nếu như bắt gặp phải một con quái vật. Ta từng bị đánh bại bởi ác thú tại nhân giới dẫn đến bất tỉnh, nếu mà chạm trán một con quái vật nào khác thì với năng lực tiểu thần như ta có lẽ không chống cự nổi mất.

Khung cảnh lộng lẫy, choáng ngợp với sắc đỏ mùa thu vốn chẳng tồn tại lâu. Trước mắt ta giờ đây là một vùng đất ảm đạm, tăm tối, im lặng đến đáng sợ. Ta có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc, hôi thối tỏa ra trong không khí như báo hiệu với ta rằng nơi này là một hang ổ chứa đầy quái vật.

Ta hít một hơi thật sâu, lấy can đảm tiến vào trong.

Một bàn tay chạm sau vai ta. Ta kinh hoàng quay người lại.

– Adena.

Ta không tin vào mắt mình. Một vị thần Aseir kiều diễm đang đứng trước mắt ta, dưới chân người con gái xinh đẹp đấy phát ra một vòng tròn ánh sáng màu xanh lục. Nữ thần có mái tóc nâu tết gọn gàng để về một bên vai với hoa rừng trắng muốt được cài lên tóc mây mềm mại. Người đẹp đó chính là Nanna, vợ của nam thần Balder, tức là con dâu của ngài Odin và thần hậu Frigg.

– Nữ thần – ta ngạc nhiên đến độ không thốt lên lời – Vì sao người lại ở đây?

Nanna mỉm cười dịu dàng với ta rồi nhẹ nhàng đáp:

– Tất nhiên là vì ngươi rồi, Adena. Ta đích thân xuống đây vì muốn nói với ngươi một chuyện quan trọng.

– Liên quan đến tôi ư?

Nữ thần nhìn sâu vào mắt ta.

– Đúng vậy. Ta muốn nhắc nhở ngươi rằng nữ thần Gaia đang muốn giúp ngươi đấy. Tất nhiên, chúng ta đều biết người muốn lấy ngươi làm công cụ trả thù vua tiên nơi này. Nhưng thật sự vẫn còn một nguyên nhân sâu xa phía sau nữa mà ta không được phép tiết lộ.

Ta chợt nhận ra tất cả các vị thần đang che giấu ta một chuyện hệ trọng nào đó. Nhưng ta vốn chỉ là một tiểu thần không có tiếng nói, ta nghĩ bản thân mình nên im lặng thì tốt hơn.

– Tôi hiểu. Cám ơn người đã nhắc nhở.

Vị nữ thần vuốt nhẹ tóc ta rồi dịu dàng nói:

– Lần này Adena phải sống thật hạnh phúc nhé!

Ta cho rằng ngày hôm nay đã nghe quá nhiều lời chúc phúc rồi. Có lẽ các thần đang ban lời chúc cho ta và vị hoàng tử tiên hay sao?

– Tôi rất cám ơn người, Nanna yêu quý.

– À, mà ngươi nhớ cẩn thận bọn quái vật đấy!

– Sao ạ?

Nữ thần biến mất để lại những hạt bụi xanh lấp lánh lơ lửng trong không khí.

Ta thu can đảm tiến về phía cảnh vật u ám trước mắt. Ta cố tạo ra một quả cầu trắng ngay tay để phòng trường hợp bất trắc thì có thể mau chóng ném quả cầu về vật nguy hại để bảo đảm sự an toàn cho mình. Có thể năng lực của Adena này không đủ giết bất kì thứ gì nhưng cũng có thể làm cho chúng tê liệt trong khoảng vài giây, như vậy ta có thể nhân cơ hội để mà… bỏ chạy.

Có vẻ ta đã không gặp may. Trong bóng tối u ám, ta cảm nhận được có rất nhiều tiếng bước chân di chuyển loạt xoạt trên những đống lá khô mục nát. Ta cố tạo thêm một quả cầu nữa, nhưng quả cầu chưa kịp định hình thì bản thân Adena này đã bị một bóng đen to lớn bao trùm khắp người.

Là nhện. Không phải một mà là rất nhiều con. Chúng to ngang ngửa bọn chó săn trưởng thành, nhưng vì có thể đứng trên mấy cái chân cao khẳng khiu của mình nên không thể so kích cỡ giữa bọn đó với loài chó được. Quan trọng là lũ nhện thì chẳng bao giờ có gương mặt đáng yêu như các chú chó. Ta ném mấy quả cầu về đám quái vật rồi bỏ chạy theo đúng kế hoạch mình đã vạch ra.

Bao năm ở Olympus, ta hầu như chỉ tung tăng hái hoa, ăn đủ món ngon rồi lại nằm vật ra giường (thật ra ta vẫn có tập tành vài môn thể thao như dùng cung, chạy, nhưng cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa). Hậu quả là hiện tại ta hoàn toàn mệt lã, sức lực đã không còn, lại còn bị vấp phải cái váy mà té đập mặt xuống đống lá khô. Một sợi tơ nhện quấn chặt vào chân ta rồi chầm chậm kéo ta về sau.

– Cứu con với các vị thần! – Ta hét lên nhưng chợt nhớ lời của Zeus là không có vị thần nào được phép nhúng tay vào chuyện ở nhân gian nếu chưa thông qua hội họp.

Nếu chờ họ họp xong thì Adena này sẽ thành cái kén mất thôi.

Ta liên tục gào lên kêu cứu nhưng bốn bề xung quanh vẫn im ắng. Trong lúc ta đang tuyệt vọng vô cùng thì hàng loạt mưa tên từ đâu rơi xuống cắm vào bọn nhện. Chúng kêu lên những tiếng thật chói tai rồi ngã vật ra đất.

– Cô gái, cô không sao chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.