Chương trước
Chương sau
Ở làng Hoa Ban, trong một hang động, toàn bộ dân làng đang trú ngụ ở đây. Cát Tường một bé gái trong thôn là con của ông Nguyễn Trực, người trước đây từng được nhóm Hoàng Mộc cứu thoát khỏi nanh vuốt của Hải phi tích. Cô bé vốn có nét mặt thanh tú, thân hình khá bụ bẫm, nhưng nay trên khuôn mặt đã trở nên gầy gộc, bờ môi khô khốc nứt nẻ.
Cát Tường mệt mỏi chui vào lòng ông nội, miệng thều thào:
-Ông ơi cháu đói.
Trước lời than của cháu mình, lòng ông càng thêm đau thắt, cả làng đã hết lương thực cách đây hai hôm, không những thế lượng nước tích trữ cũng dùng hết. Mấy lần người trong thôn đi ra ngoài kiếm chút thức ăn, lấy thêm ít nước đều bị hung thú ăn thịt.
-Cát Tường cố gắng lên, ngày mai thần rừng sẽ đến cứu chúng ta.
Ông Nguyễn Trực vừa an ủi cháu mình vừa xoa tay cho cô bé ngủ thiếp đi, cho quên đi cơn đói. Cát Tường mơ hồ rồi chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ có bé thấy thần rừng uy phong cưỡi đại bàng to lớn đánh tan hung thú, cứu vớt mọi người. Vô thức tay trái đang cầm một bức tượng bằng đất, nắm chặt hơn. Bức tượng thô sơ đường nét vụng về nhưng nhìn qua có thể thấy được hình dáng, chính là ngoại hình của nhóm người Hoàng Mộc khi hóa trang làm thần rừng.
Ở khu vực đầm lầy, ba người Hoàng Mộc đã tắm mình trong lôi điện được một giờ đồng hồ, cảm thấy lôi lực yếu đi nên cả nhóm quyết định tiến sát đầm lầy hơn, Lôi Viêm cũng không ngừng khiêu khích. Hiệu quả khỏi bàn sấm sét lại tới cuồn cuộn.
Hoàng Mộc tắm mình trong bể lôi, cảm nhận trạng thái kỳ diệu, cơ thể hắn như đang được tẩy rửa, thực tế thì đúng là như vậy, bên ngoài lớp da tiết ra những tạp chất màu đen nhầy nhụa, chỉ là bị sét đánh trúng nhanh chóng bốc hơi để lại một mảng đen khô khốc.
Theo sự thanh lọc cơ thể kinh mạch toàn thân bắt đầu được củng cố, Hoàng Mộc tập luyện thần thức pháp yếu đã vô cùng thành thục, không cần ngồi xếp bằng cũng có thể vẩn chuyển công pháp. Nghĩ vậy hắn liền vận khởi công pháp, muốn thử xem tập luyện ở nơi này sẽ như thế nào.
Âm thanh bên ngoài vang lên những tiếng đùng đoàng, kèm theo cảm giác tê rần, dù vậy hắn không hề quan tâm, như lão tăng nhập định, vững vàng tu luyện.
Linh khí nhanh chóng tụ tập rồi vận chuyển theo lộ tuyến kinh mạch, có điều kinh mạch lúc này khác với khi bình thường, nhờ lôi điện rèn giũa đang trở nên dẻo dai dễ dàng uốn nắn. Những chỗ ách tắc khi xưa nay dễ dàng được cải thiện, linh khí vận chuyển nhanh hơn, kinh mạch được đả thông theo cho phù hợp với lộ tuyến của thần thức pháp yếu.
Kết quả đạt được thật kinh hỉ, tốc độ hoàn thành một vòng chu thiên đã nhanh gấp đôi so với bình thường. Tạm dừng tập luyện hắn nói chuyện này với cả nhóm:
-Các cậu thử vận chuyển thần thức pháp yếu xem sao.
Lôi Viêm và Đổng Kiếm nghe vậy liền học theo Hoàng Mộc tiến nhập trạng thái tu luyện. Đổng Kiếm thì không có vấn đề gì nhưng Lôi Viêm thì hơi rối, bởi hắn còn phải phân tâm duy trì màn lửa. Linh khí vận chuyển không nhất tâm khiến hiệu quả không cao nhưng bản thân hắn có đặc tính lôi điện, lôi lực đi vào không chỉ gia tăng trình độ thân thể mà còn gia tăng khả năng lôi điện. Cho nên dù không tu luyện thần thức pháp yếu thì hiệu quả cũng không hề kém Hoàng Mộc.
Cả nhóm đắm chìm trong tu luyện, càng lúc càng tiến sát đầm lầy hơn, đến tận 2 giời chiều khoảng cách so với đầm lầy chỉ còn 500m, lôi điện lúc này đã rất dày đặc, một vài tia xé rách màn lửa tiến vào, tia sét chưa qua hỏa diễm tẩy lễ liền bộc phát sức hủy diệt khiến cho Lôi Viêm hứng chịu phải giật mình đau đớn. Hơn nữa phát hiện sau mấy tiếng ở trong bể lôi cơ thể đã đến giới hạn không gia tăng được nữa, cả nhóm quyết định tạm thời rút lui.
Độn Thiên Giáp có phần lưu luyến nhưng vẫn nghe theo lời của Hoàng Mộc đi trở ra, sấm sét theo sau đến khoảng cách 2km mới dứt.
Đổng Kiếm sảng khoái nói to:
-Haha hôm nay thu hoạch thật lớn, không biết hôm sau quay trở lại còn đạt được thành tựu như hôm nay không, nếu vẫn có hiệu quả thì thật là một nơi tu luyện lý tưởng.
-Đúng vậy, quyết định quay trở lại đầm lầy thật sáng suốt.
Hoàng Mộc nhìn xa xăm nói:
-Bây giờ vẫn chưa muộn, mình muốn đi đến chỗ thôn Hoa Ban xem sao.
Ý định này Hoàng Mộc ấp ủ từ lâu chỉ là không có Độn Thiên Giáp hỗ trợ hắn cũng không dám chạy loạn, thực tế là nếu hắn không được đại bàng giúp đỡ thì có lẽ đã mất mạng từ lần tiến nhập đầm lầy trước đây. Vậy mới biết hoàn cảnh trái đất bây giờ đã trở nên rất hung hiểm.
Lôi Viêm trả lời:
-Mình cũng nhớ bà con ở đó, tiện thể hôm nay chúng ta đến thôn Hoa Ban đi
Đổng Kiếm đồng tình:
-Vậy đi thôi.
Hoàng Mộc trao đổi với Độn Thiên Giáp rồi cả nhóm chuyển hướng di chuyển.
Tốc độ bay rất nhanh, tầm một tiếng đã đến nơi, khung cảnh trước cửa hang tiêu điều, cây cối gãy đổ trơ ra phần gộc. Một bầy hung thú màu xám đang nằm ở đó, ngoại hình cơ bản giống với hung thú phổ thông, bốn chi tiêu chuẩn, chỉ khác bộ lông không phải là lông vũ mà giống như gai nhím sắp xếp ở trên lưng. Kích thước tương đương một con voi.
Thôn Hoa Ban nghe theo lời của Hoàng Mộc căn dặn dùng đá lấp kín cửa hang chỉ chừa ra một lối nhỏ di chuyển. Bề dày của lớp đá hắn vẫn nhớ rõ nhưng lúc này đã trở nên mỏng hơn rất nhiều. Trải qua móng vuốt hung thú đào bới, nhiều khối đá đã bong ra, mặt đá in hằn hàng loạt vết cào cấu.
Hoàng Mộc buột miệng:
-Khốn nạn, lũ hung thú phát hiện ra người dân trong hang nên một mực chực sẵn ở đây, trải qua thời gian dài như vậy không biết người dân bên trong còn sống sót không.
Đổng Kiếm và Lôi Viêm ở bên cũng giận giữ ra mặt. Ba người không nói thêm lời nào trực tiếp bay xuống từ lưng của Độn Thiên Giáp. Thân hình chưa tiếp đất hàng loạt đao mang, hỏa cầu, lôi điện cùng phi kiếm đã xuất ra. Uy lực tấn công giữ dội oanh kích cả một mảng rừng phía trước làng Hoa Ban.
Những gai nhọn trên lưng hung thú vốn cứng cáp như sắt thép nhưng đứng trước thế công của ba người chẳng khác gì bùn đất, dễ dàng bị xuyên qua. Hung thú còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị bổ ngang, nướng chín, sét đánh, âm thanh gào thét vang lên, chúng bỏ chạy tán loạn như chó nhà có tang. Bầy hung thú mấy chục con chỉ qua mấy phút ngắn ngủi đã bị càn quét không còn một mống.
Người dân nghe âm thanh thảm thiết bên ngoài tưởng rằng hung thú đang giao tranh nên di chuyển về phía cuối hang, bộ dáng đói khát mệt mỏi, đôi chân lết đi từng bước. Thực tế bấy lâu nay khu vực trước thôn vẫn thường xảy ra các cuộc chiến tranh dành địa bàn. Bầy hung thú mà xám này là là loài thứ ba di tản đến đây, trước chúng đã có hai loài khác trú ngụ, nhưng đều bị loài khác mạnh hơn xua đuổi.
Ông Hoàng Cần là trưởng thôn, âm thanh bên ngoài làm cho ông cảm thấy tuyệt vọng, bởi thông qua tiếng hét ông biết hung thú màu xám đã bị sinh vật khác hạ gục, hung thú càng mạnh thì hy vọng được giải cứu của mọi người càng nhỏ đi. Một trưởng thôn như ông cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể cầu nguyện. Cầu nguyện thần rừng sẽ đến giúp dân làng một lần nữa.
Tiếng ồn ào một lúc qua đi, không khí trở nên im ắng, bỗng một tiếng nhân loại vang lên:
-Bên trong có ai không ạ.
Âm thanh nghe sao thanh thoát, âm điệu quen thuộc làm ông Hoàng Cần đang tuyệt vọng bỗng mừng đến phát điên liền chạy ra ngoài cửa hang vừa đáp vừa khóc:
-ông Hoàng Cần đây, bên ngoài là Hoàng Mộc phải không.
-Đúng vậy, cháu đây, mọi người ra ngoài đi, hung thú đã bị chúng cháu xử lý hết rồi.
Âm thanh trả lời là Hoàng Mộc dùng linh lực để khuếch đại, hắn muốn thông báo cho dân làng biết. Tất cả mọi người bao gồm cả Cát Tường đang mơ màng đều tỉnh dậy, giống như thấy ánh sáng khi đi lạc trong đường hầm tăm tối. Tất cả ùa ra, vui mừng tột độ, những mệt mỏi trong người bỗng chốc tan biến hết, trong một khoảnh khắc sức khỏe như được hồi phục, mọi người cùng nhau kéo các tảng đá, sắt thép, khúc gỗ đang bịt cửa hang để đi ra ngoài.
Ba người Hoàng Mộc cũng phụ giúp, với sức khỏe phi thường cửa hang trong mấy phút đã được giải tỏa, người dân thấy ba bạn trẻ như thấy những vị thần, liền cảm ơn rối rít.
Ông Hoàng Cân nhìn xác hung thú ngổn ngang trước hang động rồi quay sang hỏi:
-Những hung thú này là các cháu xử lý sao.
-Đúng vậy, cháu cảm thấy thịt của chúng có thể ăn được đó, bà con có thể sử dụng để giải quyết cơn đói kịp thời.
Trông bộ dạng gầy gò tong teo của người dân hắn biết thời gian qua bà con đã chịu đói nhiều rồi nên cũng không câu nệ tiểu tiết mà trực tiếp hướng dẫn mọi người thu thập thực phẩm.
-Cảm ơn các cháu nhé.
Bà con nghe nói thịt có thể ăn được liền tràn ra xử lý xác các hung thú, Lôi Viêm ở bên phụ giúp, hắn cùng mọi người gom hung thú xếp thành một dãy rồi khống hỏa nướng thịt.
Thấy ngọn lửa phun ra theo mệnh lệnh của Lôi Viêm làm bà con nhảy dựng lên, nếu không phải ngu ngốc đều lờ mờ đoán ra được, thần rừng không ai khác chính là những thiếu niên nhỏ tuổi này. Trong mắt người dân ba người Hoàng Mộc đã chính thức trở thành thần.
Người dân chia ra một nửa phụ giúp Lôi Viêm nướng thịt, nửa khác ra con suối gần đó lấy nước. Một hồi sau thực phẩm đã chín, sau bao ngày đói khát mới được một bữa thỏa thuê.
Từ trên bầu trời một con rùa lớn xuất hiện, người dân đang ăn uống bỗng cuống cuồng tháo chạy.
Hoàng Mộc đứng dậy giải thích:
-Mọi người đừng lo, con rùa này là đồng đội của chúng cháu, nó sẽ không làm hại mọi người đâu.
Độn Thiên Giáp ở cách đó không xa, ngửi thấy mùi thịt nướng liền bay đến, hình thể to lớn xém chút làm bà con phải bỏ bữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.