Sáng sớm…
Căn nhà nhỏ của nó, Thư, Như và một thành phần ở nhờ - Kiệt đã đèn điện sáng bừng.
- Sao bà dậy sớm thế? – Thư dụi dụi mắt hỏi.
Bình thường có bao giờ con heo này dậy sớm như vậy đâu. Vì vậy chắc chắn là phải có lí do chứ a.
- À… tôi phải đi, ừm… đi công tác á! – Nó vừa mặc chiếc áo khoác vừa lấy cớ qua loa.
- Hả? Gì cơ? Vừa mới làm việc được có một ngày mà đã phải đi công tác rồi sao? Lạ nhỉ? – Thư tròn mắt.
- Thư này, thì em không biết là Nhi nhà mình được các vị tổng giám đốc ưu ái đặc biệt à? – Như nằm bên cạnh cười cười nói.
- Cái gì mà 'ưu ái đặc biệt'? Hừ, họ đang hành em cho ra bã đây này! Ưu ái mà như thế à? – Nó trề môi ngay lập tức.
- Rồi sau này sẽ khác thôi. – Như cười.
- Xì, thôi, muộn rồi, em đi đây, bye bye!
Nó ‘xì’ một cái rồi nhanh chóng lấy cái túi xách, rảo bước ra ngoài.
…
o0o
Vừa mới đi ra đến đầu ngõ, một chiếc xe mui trần đen bóng sang trọng đã chiếm trọn đường đi.
Một ông chú đang chạy xe máy dừng lại và kêu lên.
- Ê! Ai là chủ của chiếc xe này vậy? Để xe như thế này mà cũng coi được sao?
- Có chuyện gì vậy?
Bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước ra từ chiếc mui trần, anh ta nhìn ông chú và nói tiếp.
- Tôi, là chủ chiếc xe này! Có vấn đề gì?
Anh ta trông rất đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai-phan-2/200203/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.