Ánh nắng đầu tiên của mùa xuân chiếu sáng rực rỡ trên mọi nẻođường xua tan đi cái lạnh lẽo âm u của mùa đông , Uyên Nhi tỉnh dậy từ giấc ngủmộng mị , vươn vai một cái cô đứng lên kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài tháng một đầu năm trời bắt đầucó những tia nắng ấm áp Uyên Nhi mở tủ lấy một chiếc váy dài màu trắng tinh khiếtmặc vào người , xõa tung mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp vệ sinh cá nhân xong côvui vẻ nhìn mình trong gương nở một nụ cười xinh dẹp rồi đi ra khỏi phòng .
Xuống phòng khách đã nghe thấy tiếng ồn ào hình như mọi ngườiđang bàn luận gì đó , Uyên Nhi chào hỏi chúc mọi người một buổi sáng tốt lành rồingồi xuống ăn sáng , Thục Quyên nhìn Uy Vũ mang vẻ mặt đen xì thì lo lắng hỏi
- Con sao thế Vũkhông khỏe hả ?
Uy Vũ liếc Uyên Nhi một cái thấy cô vẫn điềm nhiên ăn uốngthì lại bực tức vùng vằng nói
- Con không sao
Kiến Văn biết con trai ông đang không vui vì chỉ còn hai thángnữa là lên máy bay đi Mỹ nên đưa ra ý kiến
- Được rồi chỉ cònhai tháng nữa là Tuấn Anh và Uy Vũ sẽ lên đường chúng ta nên dành ra những ngàycuối cùng này chơi that vui vẻ được không ?
Mọi người đều tán thành , Uyên Nhi thì khỏi nói có ăn cóchơi là tán thành tuốt chỉ có Bảo Ngọc là im lặng cô lén nhìn về phía Tuấn Anhthấy anh vẫn vui vẻ thì không khỏi có chút hụt hẫng cô biết bản thân mình khôngcó cơ hội nhưng ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/91919/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.