Mùa xuân tới gần những tia nắng nhỏ nhoi bắt đầu suất hiệnnhưng vẫn cò những cơn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi qua , chiếc xe ô tô lướtnhanh trên đường phố đông đúc Uyên Nhi nhấn nút mở cửa sổ ra thò đầu ra ngoàicười tươi như hoa ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn cảnh đẹp bên ngoài . Gió thổikhiến mái tóc cô tung bay nụ cười ngây thơ hồn nhiên cô xinh đẹp như một thiênsứ khiến Uy Vũ ngẩn ngơ ngắm nhìn , Bảo Ngọc sợ Uyên Nhi bị thương liền kéo côlại nhíu mày nói
- Đừng thò đầu ra nhưvậy rất nguy hiểm
Uyên Nhi bất mãn “ xì “ một tiếng rồi nói
- Càng ngày cậu cànggiống mẹ mình
Uy Vũ và Tuấn Anh không nhịn được cười ầm lên còn Bảo Ngọcchỉ biết ngại ngùng cúi đầu .
Về đến biệt thự Uyên Nhi lại lần nữa thò đầu à không lần nàylà vươn cả nửa người ra khỏi cửa sổ vẫy tay với cha mẹ đang đứng cách đó khôngxa vừa vẫy vừa hét
- Cha mẹ con về rồi …
Hạo Nhiên nhíu mày không vui nhìn cô con gái đang kích độngkia nhanh chóng bước lên phía trước , xe ngừng lại Uyên Nhi lập tức mở cửa chạyđến ôm chầm lấy cha mình khóc ầm lên
- Cha con rất nhớ chahu hu …
Tức giận vì hành động nguy hiểm vừa rồi của Uyên Nhi hoàntoàn tan biến lúc này Hạo nhiên chỉ nhẹ nhàng ôm con gái vào lòng vỗ về an ủi
- Cha cũng rất nhớcon
Mỹ Anh lau nước mắt đi đến chỗ hai cha con Hạo Nhiên , UyênNhi rồi ôm lấy đứa con gái bé nhỏ vào lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/91918/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.