Gió ngừng thổi mưa cũng tạnh dần không khí trên núi vì ảnhhưởng của trận mưa mà lạnh buốt Uyên Nhi vùi đầu vào ngực Uy Vũ khóc đến mệtnhoài , nhẹ nhàng vỗ lưng người con gái nhỏ bé trong ngực . Cảm thấy Uyên Nhirùng mình vì lạnh Uy Vũ buông cô ra cởi chiếc áo trên người khoác vào người côrồi xoay lưng lại anh nói
- Đứng lên anh cõngem
Ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt mở to Uyên Nhi kinh ngạc hỏilại
- Anh cõng tôi ?
Thở dài ngao ngán vì cái đầu chậm chạp của cô gái trước mặtUy Vũ đành kéo hai tay cô ôm lấy vai mình rồi ôm lấy hai chân cô , Uyên Nhi giậtmình “ á “ lên một tiếng nhưng rồi lại sợ ngã nên đành ôm chặt lấy vai anh .Trên đường quay về điểm cắm trại hai người im lặng không nói gì Uyên Nhi mệt mỏidựa vào vai Uy Vũ ngáp một cái trước khi nhắm mắt cô nhẹ nhàng nói
- Cảm ơn anh …
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại vang bên tai khóe môi Uy Vũ nở mộtnụ cười dịu dàng tiếp tục đi về phía trước lúc này dù thời tiết có xấu tới đâuanh cũng không thấy lạnh …
*******************
Trong lòng lo lắng như lửa đốt Bảo Ngọc không chịu nổi cảmgiác này nữa trời ngày càng tối mà mọi người vẫn chưa có một ai trở lại , bướcra khỏi lều nhìn xung quanh tối đen như mực tuy rằng rất sợ nhưng cô không thểngồi yên như vậy nữa nắm chặt chiếc đèn pin trong tay Bảo Ngọc thở mạnh một hơirồi tiến lên phía trước vừa đi vừa gọi lớn tên ba người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/91920/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.