Nắng vàng đầu xuân hòa và với làn gió lạnh tại sân bay biếtbao người đang vui buồn lẫn lộn Uy Vũ và Tuấn Anh chào tạm biệt mọi người lầncuối rồi bước qua cổng soát vé Uyên Nhi trừng mắt nhìn bóng lưng Uy Vũ bàn taynắm chặt thành nắm đấm nghiến răng nghiến lợi , Uyên Nhi nhìn thấy bóng anh khuấthẳn trong lòng ngoài tức giận ra hình như còn có chút không nỡ lắc đầu gạt bỏngay suy nghĩ quái dị Uyên Nhi quay sang nhìn cô bạn thân nãy giờ vẫn luôn thẫnthờ kéo tay cô
- Ngọc đi về thôi
Bảo Ngọc dường như không nghe thấy lời Uyên Nhi nói đôi mắtvô hồn vẫn nhìn chằm chằm vào phía bóng lưng Tuấn Anh vừa khuất , một giọt nướcchậm rãi lăn dài trên má Bảo Ngọc đưa ngón tay lên quệt đi giọt nước ấy rồi mỉmcười nắm tay Uyên Nhi quay người rời đi . Không có anh cô vẫn sống có thể tìnhcảm đối với anh sẽ không phai mờ nhưng cô sẽ đem nó cất vào một góc không baogiờ chạm vào nó nữa rồi đến một ngày quá khứ phủ bụi thương tâm cũng sẽ khôngcòn …
Nắng vàng chiếu rọi trên con đường rộng lớn chiếc xe ô tô lướtđi trên đường Uyên Nhi mở cửa kính xe nhìn ra bên ngoài , một chiếc máy bay cấtcánh mang theo một phần tuổi thơ của cô và nụ hôn đầu tiên của cô đi mất hụt hẫngchợt trào dâng Uyên Nhi nắm chặt tay nhìn theo chiếc máy bay ngày càng nhỏ dầnrồi biến mất nơi đám mây trắng như tuyết …
************************
****** 4 năm sau ******
Los Angeles Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/2141788/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.