Chưa hè oi ả tiếng chim hót líu lo nhộn nhịp , từng tia nắngvàng chiếu rọi trên những cành cây xuyên qua từng kẽ lá . Uyên Nhi ngồi trênxích đu hai tay chống cằm suy nghĩ làm sao có thể trả thù Uy Vũ , theo như nhữnggì cô quan sát kể từ khi anh quay lại đã hơn nửa ngày nhưng chưa một lần anh bắtchuyện cùng cô thi thoảng có chạm mặt thì cũng chỉ cười lấy lệ rồi đi ra chỗkhác , càng nghĩ càng thấy tức anh ta là cái thá gì mà dám lờ cô đi chứ ? lạicòn ra vẻ kiêu ngạo lạnh lùng không thèm để ý đến cô nữa chứ , nhưng Uyên Nhi cảmthấy khó hiểu tại sao cô lại buồn và hụt hẫng khi anh tỏ thái độ lạnh lùngkhách sáo đó chứ ? lắc đầu bỏ đi mấy suy nghĩ vớ vẩn về tâm thần bất ổn của bảnthân Uyên Nhi vùng vằng đứng dậy đá chân lên phía trước nhưng không ngờ phíatrước cô lại là một hòn đá , vì là mùa hè nên Uyên Nhi đi dép xỏ ngón vì vậykhi đá mạnh vào hòn đá đó ngón cái của cô bị lật ngược lên máu rỉ ra ướt đẫm đầungón chân trắng nõn xinh đẹp , Uyên Nhi “ á “ lên một tiếng rồi lùi lại ngồi xuốngxích đu đau khổ đưa bàn chân lên ngắm nghía “ Thật là đau chết đi được Uy Vũ chếttiệt đều là lỗi tại anh “ Uyên Nhi tức tưởi nghĩ thầm .
Không khí trong phòng quá ngột ngạt , Bảo Ngọc quyết đinh rangoài phơi nắng một chút vừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng Uyên Nhi hétlên cô vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/2141789/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.