Ánh nắng đầu xuân nhẹ nhàng lan tỏa những cơn gió lạnh nhẹthổi khiến hàng cây lung tay những bông hoa trong vườn nở to khoe sắc thắm .Uyên Nhi tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp khóe môi còn nở một nụ cười , đứng dậy khỏichiếc giường ấm áp sau khi vệ sinh cá nhân cô nhanh chóng chạy sang phòng kếbên tìm Bảo Ngọc nhưng khi mở cửa thì không thấy ai cả chăn gối đã được gấp lạigọn gàng . Chán nản đi đóng cửa lại UyênNhi thở dài
- Sáng sớm đã đi đâurồi ?
Trời hôm nay thật đẹp từng tia nắng nhẹ nhàng chiếu lên gươngmặt trắng hồng của Uyên Nhi , cô đi tới chiếc xích đu ngồi xuống rồi nhắm mắt lạihít một hơi thưởng thức nắng ấm áp chiếu lên làn da mình , thở dài một cách nhẹnhõm Uyên Nhi nở một nụ cười xinh đẹp khiến ai đó đang đứng từ xa bỗng ngây người. Vì muốn hít thở không khí trong lành cũng như an tĩnh để suy nghĩ một số việcUy Vũ dậy từ sớm để đi chạy bộ vừa hay lại thấy Uyên Nhi đang đi dạo muốn qua hỏivài câu nhưng khi thấy nụ cười sáng chói ấy anh lại đứng hình gương mặt ngơngác , ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt mang nụ cười thiên thần ấy , Uyên Nhi đang tận hưởng không khí tronglành nhưng cô luôn có cảm giác ai đó đang theo dõi mình vội vàng mở mắt nhìnquanh một hồi Uyên Nhi nhíu mày nhìn Uy Vũ đang ngơ ngẩn nói lớn
- Ê đứng đó nhìn léntôi hả ?
Tỉnh lại từ cơn mê đắm Uy Vũ đau buồn kết luận thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/2141787/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.