Dựa theo Cố Lâm mà nói, “Tôi sẽ làm việc nhà, nhưng tôi không nấu cơm.” Cho nên phát hiện các thi thể hộp mì ăn liền các loại ở trong phòng thì thực bình thường.
Tô Chính cau mày, biểu tình hết sức nghiêm túc, “Ăn nhiều mì ăn liền như vậy, coi chừng bị ung thư dạ dày.”
“Phi phi phi!” Cố Lâm một bên quét dọn, một bên nói, “Tôi còn cân nhắc xem mỗi ngày ăn một loại khẩu vị đấy.”
“Thật nhìn không ra cậu còn có loại ham mê này.” Tô Chính châm chọc, thuận tiện hỗ trợ đá đá hai cái.
Cố Lân ủy khuất bĩu môi nói, “Cái gì a, chẳng lẽ trong người không có tiền còn ham hố chạy tới tiệm cơm ăn cơm bá vương sao? Không bị đánh chết mới là lạ.”
Tô Chính dọn dẹp đống sách, cẩn thận không để nó dính phải bụi bặm, “Vậy sao cậu không học nấu ăn. Tự mình làm tiết kiệm hơn.”
Nghe thế, Cố Lân ủy khuất càng sâu, “Anh nghĩ thế thì sao tôi không nghĩ tới a, mỗi lần tôi hưng trí bừng bừng lên mạng học cách nấu ăn, mỗi lần đều tự bóp chết chính mình, tôi thấy a, đồ ăn qua tay tôi làm càng khó ăn hơn.”
Cố Lân chống cái chổi đứng thẳng, “Có điều anh đã dọn tới chỗ tôi rồi, tôi cũng không thể ủy khuất anh ăn mì ăn liền phải không, về sau đồ ăn bên ngoài mang tới, trả tiền luân phiên, thế nào?” Hắc hắc, đến phiên tôi liền mua mì ăn liền ăn, ăn thì ăn, không ăn thì đạp đổ. Cố Lâm nghĩ, trong lòng vui vẻ.
“Tôi sẽ nấu cơm.” Tô Chính phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-buu-kien-cua-anh-nay/13151/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.