“Tiểu Cố, dắt bằng hữu tới dùng cơm a.” Chủ quán cầm thực đơn tới đây chào hỏi.
Cố Lâm nháy mắt mấy cái, “Đúng vậy a, bác cần phải dặn đầu bếp làm thật ngon đó, miệng bằng hữu con rất kén chọn.”
“Đương nhiên đương nhiên, như thế nào cũng không thể đánh mất mặt mũi của con đúng không?”
Đưa tờ thực đơn cho Tô Chính, “Tô Chính, anh gọi món đi.”
Tô Chính khoát tay, nói, “Tôi không biết món nào ăn ngon, cậu chọn đi. Tôi không chọn.”
“Tôi chọn rồi. Chủ quán, đến một phần gỏi cá, da ớt xanh tiêu [1], bắp cải thái nhỏ.”
“Được, thấy con dắt theo bằng hữu, bác miễn phí con một phần canh hải sản [2].” Lão bản đi vào phòng bếp.
“Cám ơn chủ quán.” Cố Lâm chuyển sang Tô Chính, “Anh uống rượu không?”
“Lái xe không thể uống rượu.”
“Tôi biết, tôi uống nước trái cây không được sao.” Cố Lâm mất hứng liếc mắt trắng khinh thường.
Tô Chính mỉm cười gật đầu, “Tôi với cậu cùng nước trái cây rất tốt.”
Nghe xong lời này, Cố Lâm cúi đầu, làm bộ như vọc di động, mặt lại đỏ bừng lên.
Không có gì cười đẹp như vậy để làm gì? Cố Lâm a Cố Lâm, mày đỏ mặt cái cái gì nha.
“Cố Lâm.” Tô Chính gọi tên Cố Lâm, ánh mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.
“Gì?” Cất di động, không biết tại sao, tim đập càng nhanh hơn.
“Nếu không, ta bàn đến việc kia của cậu đi.” Ánh mắt quay lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm người trước mặt.
Cố Lâm hoảng sợ, mở to hai mắt, “Cái, cái gì?!”
Tô Chính trên mặt vẫn không biểu tình, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-buu-kien-cua-anh-nay/13150/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.