“Cố Lâm, tôi có việc nói cho cậu.” Tô Chính dọn xong đồ ăn chén đĩa, nghiêm trang nói.
“Có chuyện gì.” Cố Lâm vội vàng gắp rau, nhồi vào miệng, trong bát còn không ít.
“Tôi từ chức, không làm bảo an.”
Cố Lâm đình chỉ nhấm nuốt, hai mắt trừng trừng, tâm nói anh nếu không cho tôi một lý do, đừng trách tôi cho anh cuốn gói chạy lấy người, nói giỡn sao, không việc làm tương đương không có tiền, không có tiền thì không thể ăn cơm, không thể ăn cơm thì sẽ đói chết.
Dường như người nào đó không để ý tới quá khứ ăn mì ăn liền chút nào.
Tô Chính nhịn cười, “Tôi tìm công việc mới, làm thành phần tri thức.” Vừa thấy người nọ đối diện, vẻ mặt nhất thời thả lỏng.
“Anh không phải đang làm bảo an ngon lành đánh thôi, sao lại đột nhiên chuyển công tác? Mà, thành phần tri thức phù hợp với anh sao?” Cố Lâm khôi phục tốc độ gắp rau, trong lòng một trận khó chịu, nói chuyện thở mạnh sẽ hại chết người có biết hay không?
Kỳ thật cậu muốn nói tôi không có đủ bằng cắp đi? Tô Chính nói thầm trong lòng một lần, miệng nói: “Không chuyển công tác thì làm sao nuôi cậu được?”
Loại đùa giỡn này không ảnh hưởng tới toàn cục, Cố Lâm đã muốn kiến quái bất quái [1], chỉ ở trong lòng phun tào, tên này là đích thật là buồn tao nam a!
“Thật sự làm phiền anh, tiền lương tôi tuy không cao, nhưng vẫn có thể nuôi sống bản thân mình.” Tiếp theo Cố Lâm bi ai phát hiện, nói không chừng tên này nói đúng, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-buu-kien-cua-anh-nay/13152/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.