Anh kéo cô đến một góc ép cô vào tường. Vì bất ngờ bị kéo đi chưa kịp phản ứng nên cô bị đập lưng vào tường đau điếng. Cô trừng mắt nhìn anh, lớn giọng quát: “ Cậu đang làm cái quái gì vậy?!”
Trần Đình Kiệt: “ Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Cô “ hừ ” lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Chưa đi được nửa bước cô đã bị kéo lại. Cả cơ thể cô va vào cơ ngực săn chắc.
Trần Đình Kiệt: “ Cậu ta là ai vậy? Tại sao lại tặng hoa cho cậu.”
Cô thắc mắc anh đang nhắc đến ai. Một lúc sau cô mới ngỡ ra là anh đang nói đến Hoàng Anh. Cô nhìn anh nói: “ Ý của cậu là Hoàng Anh sao? Cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. Cậu ấy thích tôi nên mới tỏ tình tôi. Nhưng tôi không thích cậu ấy. Tôi chỉ xem cậu ấy là bạn thôi. À mà khoan, tại sao tôi lại phải giải thích với cậu cơ chứ?!” Cô nói một tràng dài rồi mới nhận ra mình hơi lỡ lời.
Anh phì cười cúi xuống thì thầm vào tai cô: “ Vương Trúc Linh có phải cậu vẫn thích tôi đúng không?”
Nghe anh nói vậy mặt cô bất giác nóng lên, cô xấu hổ đẩy anh ra rồi chạy đi. Lúc này Hoàng Anh cũng đang đi tìm cô. Thấy cô cậu chạy lại chỗ cô.
Nghiêm Hoàng Anh: “ Trúc Linh cậu đi đâu vậy, không sao chứ.”
Vương Trúc Linh: “ Tôi không sao. À Hoàng Anh chuyện lúc nãy…!”
Hoàng Anh mỉm cười xoa đầu cô: “ Không sao, tôi biết cậu không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-la-cua-toi/3487557/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.