Tang lễ của bà cô được diễn ra ngay sau đó. Những người có máy mặt trong thành phố đều đến chia buồn cùng gia đình cô. Và tất nhiên nhà anh cũng không ngoại lệ.
Mọi người lần lượt thả những bông hồng xuống dưới cho bà cô. Tất cả đều cảm thất tiếc thương cho gia đình. Họ đi đến chỗ bố cô nói chuyện, mẹ và hai anh cũng đi tiếp khách. Còn cô thì ngồi một góc, lặng lẽ nhìn tấm ảnh chụp chung với bà. Nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống lăn dài trên khuôn mặt.
Bỗng một bóng người đứng trước mặt cô. Cô ngước mắt lên thì phát hiện người đó là anh. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt cô. Cô nhìn anh rồi oà khóc như một đứa trẻ. Cô nức nở tâm sự với anh: “ Tại sao lại như vậy? Tại sao chứ?..Hức”
Anh nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu an ủi cô. Cô ngừng một lúc rồi nói tiếp: “ Cậu biết không? Kể từ khi ông nội qua đời chỉ còn lại một mình bà, lúc đó tôi chỉ mới 5 tuổi thôi. Một đứa trẻ 5 tuổi thì có biết gì đâu chứ? Lúc đó bà tôi đứng trước mộ của ông khóc nức nở. Từ đó tôi luôn mong bà có thể sống lâu hơn một chút. Nhưng rồi sao ông trời lại cướp đi bà của tôi. Từ nhỏ bố mẹ tôi thường xuyên phải đi công tác, hai anh thì bận học nên tôi sống với bà. Trong gia đình này bà là người thương tôi nhất. Vậy mà ông trời không tha cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-la-cua-toi/3487558/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.