Lúc lấy lại được lý trí lần nữa, Khương Thu Mộc vừa cáu gắt lại vừa sốt ruột. Đúng lúc Cố Vũ Tùng khom lưng xuống, cô ấy hất tay, vung ra một cái bạt tai mạnh mẽ.
“Chát!”
Cố Vũ Tùng bị tát cho lật mặt, đứng chết lặng.
Khương Thu Mộc cũng ngẩn ra mấy giây, lý trí tỉnh táo được trong chốc lát: “... Ai cần anh lo chuyện bao đồng!”
Cô ấy gồng hết sức bình sinh để buông tay, đẩy anh ta ra, quay người định đi.
Nhưng vừa cất bước thì hai chân đã mềm nhũn.
Cố Vũ Tùng mím môi, kéo Khương Thu Mộc lại, đỡ cho cô ấy đứng vững, giọng nói cam chịu: “Thôi, được rồi, không bế cô. Nhưng bây giờ cô như thế này thì đi đâu được?”
Khương Thu Mộc thở hổn hển, không trả lời được.
“Làm sao thế?” Tống Hân Nghiên đang dắt theo Tưởng Minh Trúc đến đã trông thấy hai người dính lấy nhau từ đằng xa, vội lại hỏi.
“Cô ấy ốm rồi.” Cố Vũ Tùng chau mày đáp.
Tống Hân Nghiên nhìn Khương Thu Mộc trong vòng tay anh ta.
Lúc này mặt mày Khương Thu Mộc đỏ lựng, ánh mắt mơ màng, ý thức đã bắt đầu mất tỉnh táo.
Tống Hân Nghiên giơ tay sờ lên trán cô ấy: “Nóng thế! Sao tự nhiên lại phát sốt thế này?”
Ánh mắt Cố Vũ Tùng thâm trầm: “Không rõ nữa. Lúc tôi đến thì cô ấy đã như thế này rồi.”
Anh ta liếc nhìn Tưởng Minh Trúc, không kịp nói gì thêm, chỉ bảo với Tống Hân Nghiên: “Hai người vào phòng trước đi, tôi đưa cô ấy đi kiểm tra một lát.”
Nói dứt lời liền nửa dìu nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453778/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.