Cả người Cố Vũ Tùng đột nhiên căng cứng, hàm răng nghiến chặt khiến cơ mặt căng lên tạo ra một đường cong sắc bén, trên trán nổi từng sợi gân xanh.
Mồ hôi nóng hổi toát ra từ lỗ chân lông, từng giọt trong suốt hòa vào nhau, cuối cùng không chịu nổi sức nặng của mình, trượt dài trên mặt.
Cổ họng anh ta trở nên cứng ngắc, giọng nói khàn khàn: “Khương Thu Mộc, em sẽ hối hận đấy!”
“Không…”
Khương Thu Mộc bướng bỉnh lắc đầu.
Cô ấy cũng không biết anh ta nói hối hận về điều gì, nhưng cô ấy biết mình sẽ không hối hận!
Cô ấy yêu anh Dương Minh đến chết đi sống lại.
Vì anh mà cô ấy có thể từ bỏ cả sinh mạng của mình, có điều gì có thể khiến cô ấy hối hận chứ?
Những giọt nước mắt khó chịu trượt khỏi khóe mắt, thấm ướt quần áo của Cố Vũ Tùng.
Cảm giác nóng ẩm thấm vào da, nóng đến mức hơi thở của anh ta run lên.
“Em yêu anh như vậy…” Khương Thu Mộc vừa khóc vừa nói, khuôn mặt nhỏ cọ lung tung vào bụng Cố Vũ Tùng: “Nhưng em lại tự ti… Nhìn anh thêm vài lần cũng cảm thấy mình đang khinh nhờn anh…”
Quần áo bị cọ lung tung, đôi môi mềm mại của cô ấy dán lên cơ bụng rắn chắc của anh ta.
Cơ thể Cố Vũ Tùng không khống chế nổi mà run lên, cả người lại căng cứng như tảng đá, không dám cử động một chút nào.
Anh ta nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Thu Mộc, anh đã cho em cơ hội rồi!”
Anh ta hơi cúi xuống, bế người trên ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453779/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.