“Không phiền phức đâu. Tôi rảnh lắm.”
Tống Hân Nghiên nhận lời ngay không hề do dự.
Dạo này cô có bận bịu việc gì được cơ chứ?
Ngoài chăm sóc anh trai ra, toàn bộ hy vọng đều gửi gắm vào Tưởng Tử Hàn.
Ngoài chờ đợi, ngoài thời gian, bây giờ cô cũng không có việc gì khác để làm cả!
“Cảm ơn cô nhiều.”
Tô Thần Nam dịu dàng nói: “Dù sao thì Minh Trúc cũng có thân phận đặc biệt. Tôi đã hứa với Tử Hàn nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho con bé, nên đã sắp xếp cho mẹ con cô hai vệ sĩ. Lúc nào ra ngoài, một người có thể lái xe, một người có thể xách đồ giúp là vừa khéo. Cũng không đến nỗi gây phiền phức gì lớn cho cô đâu.”
Tống Hân Nghiên chợt cười. Chuyện mà ban nãy chưa kịp hiểu ra bây giờ đã thông suốt.
Cô đã bảo mà, vào thời điểm này mà ai lại xúi giục Tưởng Minh Trúc đến tìm mình như thế? Thì ra là như vậy.
Tống Hân Nghiên hỏi thẳng: “Cậu Tô, thật ra người mà các anh sợ là tôi đúng không? Lo là ngày mai tôi sẽ đến làm náo loạn đám cưới, nên mới đưa Minh Trúc sang đây, một là để chơi với tôi, hai là vì tôi thích con nhóc này. Dùng nó để kìm chân tôi?”
Tô Thần Nam mỉm cười: “Cuối cùng tôi đã biết vì sao Tử Hàn lại chết mê chết mệt cô rồi. Quả đúng là vừa xinh vừa thông minh, mấu chốt là còn rất thật thà thẳng thắn. Thời buổi bây giờ, con gái nói chuyện thẳng thắn, không làm màu như cô quá ít.”
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453777/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.