“Dạ... đúng rồi.” Khương Thu Mộc bắt ý kịp, vội vàng nói: “Nghiên, đi cùng với tớ đi, tiện thể coi như đi dạo luôn.”
Cô ấy cũng không quan tâm Tống Hân Nghiên có đồng ý hay không, cứ thế kéo cô đi xuống tầng luôn.
Ánh trăng ghẹo người, hương hoa tươi mát thoang thoảng trong không khí.
Cảm xúc trầm lắng của Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc được hương hoa chữa lành.
Có thể nhìn thấy người nhà và bệnh nhân đang đi dạo trong vườn hoa của khu nội trú.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc tìm đại một cái ghế dài rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn người qua người lại xung quanh, tìm sự im lặng trong tiếng ồn ào.
Một đứa bé gái bán kẹo hồ lô đường cầm kẹo hồ lô còn đỏ tươi chạy tới: “Chị ơi, mua xâu kẹo hồ lô không ạ?”
Cô bé cũng tầm tuổi Tưởng Minh Trúc, non nớt vô cùng đáng yêu.
“Cảm ơn em, không cần đâu.” Tống Hân Nghiên tươi cười từ chối: “Buổi tối ăn đồ ngọt quá sẽ không tốt.”
Cô bé chớp mắt nói nghiêm túc: “Không nhất định phải ăn kẹo mà, để đó cho đẹp cũng được. Chị nhìn nó bằng ánh mắt khác thì nó sẽ có phong cảnh khác.”
Tống Hân Nghiên sững sờ.
Tài ăn nói của cô bé này cũng đỉnh thật, có thể đọ sức với Tưởng Minh Trúc luôn.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên dịu dàng, nói với giọng ấm áp: “Vậy chị mua kẹo hồ lô của em thì có ích gì nào?”
“Em sẽ bảo ba đẹp trai đóng gói thật đẹp cho hai chị. Chị mua một xâu đi ạ.”
Trái tim Tống Hân Nghiên mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453776/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.