“Vô dụng thôi.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nói: “Tưởng Tử Hàn là ai chứ? Tớ hiểu rõ quá mà. Ban đầu tớ từng nói sẽ báo cảnh sát trước mặt anh ta. Anh ta là người thông minh và thận trọng như vậy, sao có thể để lại chứng cứ chờ cảnh sát điều tra chứ? Chắc anh ta đã xoá sạch mọi dấu vết từ lâu rồi, cho dù bây giờ cảnh sát đi điều tra, chắc chắn cũng không tra ra được gì. Cộng thêm bây giờ, trí nhớ của anh ta lại có chút vấn đề, mọi thứ liên quan đến tớ, không phải quên mất thì là nhớ nhầm loạn hết cả lên. Dù bắt anh ta đi thẩm vấn cũng không lần ra được manh mối nào đâu…”
Khương Thu Mộc vô cùng tức tối, nói với giọng căm hận: “Lẽ nào cậu định từ bỏ như vậy ư? Thật sự không biết những chuyện này thật sự trùng hợp đến thế hay là ngay từ đầu đã bị người ta sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Nếu là vế sau thì quá đáng sợ!”
Cô ấy càng nghĩ càng tức, đứng bật dậy: “Không được, chuyện này tuyệt đối không thể để như vậy được. Tên cặn bã Tưởng Tử Hàn này, ban đầu làm cậu mang thai ngoài ý muốn rồi bị sảy thai đã không thể tha thứ được rồi. Nếu lần này còn không dám thừa nhận, không đồng ý làm nhân chứng thì mẹ kiếp! Quá đáng ghét!”
So với Khương Thu Mộc đang tức tối, Tống Hân Nghiên lại bình tĩnh hơn nhiều: “Cứ đợi tin thôi. Tình hình bây giờ có muốn tệ hơn nữa cũng không tệ hơn được đâu. Bây giờ tớ lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453752/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.