Tống Hân Nghiên nhìn anh: “Tôi không cần người chứng minh tôi đã tới sân bay, chứng minh tôi từng tới sân bay thì chẳng khác nào đang xác thực chứng cứ của bên cảnh sát. Nhưng mấy tiếng tôi rời khỏi sân bay đó rốt cuộc đã đi đâu, anh có thể điều tra được, còn rất có thể điều tra được! Không một người nào khác có thể...”
Tưởng Tử Hàn nhìn dáng vẻ quật cường nhưng sâu bên trong lại ẩn giấu đau khổ cùng cầu khẩn của cô gái nhỏ ở trước mặt mình, trái tim của anh như thể bị vướng trong một cái lưới vô hình nào đó, cơn đau nhói xung quanh cứ âm ỉ kéo tới vừa khó chịu lại vừa ngột ngạt.
Anh bỗng đưa tay lên ôm lấy ngực trái.
Cố Vũ Tùng vốn luôn để ý động tĩnh bên này nhìn thấy thế bèn vội vàng chạy tới.
Anh ta đỡ lấy Tưởng Tử Hàn: “Không sao chứ?”
Sau đó lại quay sang nói với Tống Hân Nghiên: “Tình trạng của anh Hàn chị hiểu rõ mà... Có một vài chuyện chỉ có thể từ từ giải quyết, chị không nên ép anh ấy như vậy.”
Tống Hân Nghiên chậm rãi nhắm mắt, dằn lại cơn đau xót cùng khổ sở nơi đáy mắt, khàn giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Sau đó, cô xoay người rời đi.
Tưởng Tử Hàn thở gấp vài cái, cuối cùng mới dằn lại cơn đau nhói ở tim.
Anh tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của Tống Hân Nghiên, quát: “Thái độ đó của cô ta là sao thế? Mẹ kiếp, có ai đi cầu xin người khác mà giống như cô ta không!”
Cố Vũ Tùng bất lực thở dài: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453751/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.