Vẻ mặt của Khương Thu Mộc thoáng hiện vui mừng.
Ba người Cố Vũ Tùng nhìn nhau, cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn anh Tưởng, thật sự rất cảm ơn anh!”
Khương Thu Mộc kích động đến mức nghẹn ngào: “Tôi cũng mong anh mau làm luôn, Hân Nghiên không còn bao nhiêu thời gian nữa đâu. Đám người muốn hãm hại cô ấy cũng sẽ không cho cô ấy nhiều thời gian đi tìm chứng cứ khác…”
Cô ấy lại cúi người với Tưởng Tử Hàn một lần nữa, đôi mắt và cánh mũi kích động lại càng đỏ ửng, nước mắt cũng chực trào.
Cố Vũ Tùng thấy dáng vẻ này của Khương Thu Mộc, trong lòng đau như kim chích.
Anh ta âm thầm thở dài, dẫn cô ấy rời khỏi phòng.
Giây phút cánh cửa phía sau hai người khép lại, bỗng dưng nước mắt của Khương Thu Mộc trào ra khỏi khóe mắt.
Cô ấy ‘oà’ một tiếng, nhào vào lòng của Cố Vũ Tùng mà gào khóc.
Cô ấy khóc như vậy làm Cố Vũ Tùng cuống cuồng chân tay, mặt mày lo lắng: “Cô… cô sao vậy? Không phải anh Hàn đã hứa sẽ cân nhắc rồi à, sao cô còn khóc?”
Tuy rất hưởng thụ việc ôm cô ấy trong vòng tay, nhưng nước mắt của Khương Thu Mộc cũng khiến anh ta ngạt thở.
Cố Vũ Tùng đau lòng kéo cô ấy ra hỏi lồng ngực của mình, cẩn thận lau nước mắt cho Khương Thu Mộc: “Đừng khóc nữa. Tôi nhất định sẽ thay cô thúc giục và theo dõi bên chỗ anh Hàn, chắc chắn không để bạn thân của cô phải đi tù đâu.”
Khương Thu Mộc muốn cười nhưng nước mắt lại mất kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453753/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.