Bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Sở Thu Khánh cười khan một tiếng, vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Ở đây ngoài món tây ra còn phục vụ cả món trong nước mình nữa. Anh muốn ăn gì?”
Tưởng Tử Hàn ném menu đi, nói ngắn gọn: “Mì.”
“Mì?” Sắc mặt Sở Thu Khánh lại càng khó coi thêm, kiên nhẫn hỏi: “Mì gì? Mì ý mì trộn ở đây đều rất ngon. Đúng rồi, mì salad của họ ở đây rất đặc biệt, anh có muốn thử không?”
Tưởng Tử Hàn không nghe thấy lời Sở Thu Khánh nói.
Lúc nói ra chữ mì này, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện cảnh tượng một bát mì.
Trên tô mì trắng tinh là một quả trứng ốp một mặt với lòng trắng và lòng đỏ rõ ràng, bên dưới có một chút rau màu xanh, mùi thơm thanh thanh của mỡ heo và mùi chua tỏa ra theo luồng khí nóng hổi.
Trứng ốp một mặt giòn một mặt mềm, kèm thêm mùi thơm của mỡ heo và mùi chua, cảm giác từng lớp rõ rệt bùng nổ nơi đầu lưỡi...
Rõ ràng anh đã không còn nhớ rõ mùi vị của bát mì đó, nhưng anh biết rằng nó chắc chắn rất ngon.
Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Mì nước. Chỉ có mấy cọng rau xanh với hành lá, còn có một miếng trứng ốp một mặt nữa...”
Nói tới trứng ốp la, anh lại thất thần tiếp.
Hình như còn có chiên hai mặt nữa.
Anh cau mày suy nghĩ, nghĩ tới mức não sắp nổ tung, nhưng cũng không nhớ ra được rốt cuộc có trứng chiên hai mặt kia không...
Sau khi Sở Thu Khánh nghe xong lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453680/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.