Sở Thu Khánh hít sâu một hơi.
Lần này cho dù như thế nào cũng phải để Tưởng Tử Hàn ăn bát mì này!
Cô ta bưng mì ra: “Lần này tuyệt đối không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Cô ta nói xong, không đợi Tưởng Tử Hàn nếm thử đã cầm đũa gắp mì lên định đút cho Tưởng Tử Hàn.
“Để tự anh ăn.”
“Tử Hàn.”
Sở Thu Khánh không buông tay.
Cô ta làm nũng: “Người ta nấu đi nấu lại nhiều lần như vậy rồi, đổ đi nữa thì lãng phí lắm, dù sao thì anh cũng ăn chút đi chứ, cầu xin anh đó.”
Tưởng Tử Hàn không nói gì, cũng không há miệng.
“Em biết tay nghề nấu nướng của em bình thường, nhưng trước đây anh chưa bao giờ chê cả.”
Hai mắt Sở Thu Khánh đỏ hoe, nhưng lại không rơi nước mắt, mất mát nói: “Thực ra không phải em nấu không ngon bằng trước đây, mà là sau khi anh bị bệnh thì thay đổi khẩu vị...”
Tưởng Tử Hàn nhìn anh mắt đỏ bừng nhưng lại quật cường của cô ta, trái tim như thể bị đâm vào.
Người phụ nữ bé nhỏ trong trí nhớ kia cũng luôn như vậy, rõ ràng là phải chịu uất ức nhưng lại quật cường không chịu thua…
Người phụ nữ đó... vì sao khuôn mặt của cô ấy lại mơ hồ như vậy.
Trái tim Tưởng Tử Hàn đau đớn như bị kim đâm.
Sở Thu Khánh bị dọa cho giật nảy mình: “Xin lỗi, em không nên nói những điều này với anh. Nhưng em đã nấu nhiều lần như vậy rồi, đến chính em cũng chẳng ăn lấy một miếng, chỉ để anh hài lòng...”
“Xin lỗi.” Cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453681/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.