Khương Thu Mộc tức giận, mở miệng phản dame lại: "Chứ gì, chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa, lúc ở Hải Thành bị kẻ xấu ức hiếp, chạy đến Thủ Đô còn tiếp tục bị người ta hãm hại? Hân Nghiên cũng thật là, kiếp trước không biết có phải đã đào mộ tổ nhà người ta không, mà kể từ khi quen biết anh Tưởng, thì chưa từng gặp chuyện gì tốt lành qua. Thật khổ quá khổ mà."
Lời nói mang theo súng bom, hỏa khí rất nặng.
Mà cô lại mang bộ dạng tùy ý nói, còn dùng ngữ khí khiển trách nói với Tống hân Nghiên: "Cậu đó, số khổ thì cũng thôi đi, vận may cũng không tốt. Không phải gặp bạch liên hoa trà xanh, thì lại gặp tra nam, sau này nhìn người, phải banh mắt to ra mà nhìn đó nha."
Thần sắc Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo, đột ngột đứng dậy.
Lý trí của Khương Thu Mộc đột nhiên quay trở về, lúc này mới ý thức ra, người trước mắt này không chỉ là kẻ xấu, mà còn là lão đại có thể một tay che trời, giậm giậm chân cũng khiến Thủ Đô thay đổi sắc mặt.
Cô nuốt nước bọt, ngoan ngoãn im lặng.
Tưởng Tử Hàn thầm nén cơn tức giận nói: "Minh Trúc, ăn no rồi đi thôi."
Không đợi con gái đáp lại, anh đã bế lên quay người bỏ đi.
Khương Thu Mộc: "..."
Hu hu hu... thật đáng sợ!
Có phải cô đã chọc tổ ong vò vẽ không?!
Sắp chết sắp chết rồi, miệng mồm bị bệnh gì vậy chứ, có chữa được không?!
Vẻ mặt Cố Vũ Tùng cạn lời, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453543/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.