🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai đám người nhìn nhau, có chút ngượng ngùng.
Tưởng Minh Trúc hoàn toàn không để ý tới con sóng giữa những người lớn: "Ăn cơm mà ít người thì không ngon. Con đã gọi rất nhiều món, trong đó có mấy món mẹ thích ăn đó, chúng ta cùng ăn đi."
Cô bé nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ mặt đầy mong đợi.
Tống Hân Nghiên ngồi xổm xuống, lo lắng nghĩ cách từ chối để không đả kích đến sự nhiệt tình của cô bé nhỏ.
Ở bên kia.
Cố Vũ Tùng theo bản năng liếc nhìn Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn vẻ mặt ảm đạm, im lặng không nói gì.
Cố Vũ Tùng hiểu chuyện, lập tức tươi cười đứng dậy nhường chỗ: "Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp mà, thời gian này Minh Trúc không khỏe, khẩu vị cũng không tốt. Nhìn thấy cô Tống, chắc chắn sẽ ăn nhiều cơm hơn. Bàn đồ ăn này chúng tôi còn chưa đụng vào, mấy vị có chịu nể mặt không?"
Tống Hân Nghiên lập tức có chút đau lòng, còn có không không nỡ, vẫn đang do dự.
Khương Thu Mộc nhìn về phía Tưởng Tử Hàn, lại nhìn Cố Vũ Tùng và Tưởng Minh Trúc, thấp giọng nhắc nhở: "Hay là ngồi chung đi. Mấy ngày nay bọn tớ bôn ba vì cậu, cậu Cố cũng giúp không ít. Bất kể trước đây thế nào, khi cậu gặp khó khăn, người ta vẫn ra tay giúp đỡ, nói thế nào cũng phải bày tỏ cảm ơn, đúng không?"
Tống Hân Nghiên nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của Tưởng Minh Trúc, gật đầu.
Cô bé vui mừng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, vội vàng kéo Tống Hân Nghiên đi đến bên cạnh Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Minh Trúc là cô bé tinh anh, biết giữa Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn có chút không vui, cũng không ép cô, mình ngồi bên cạnh ba trước, rồi chớp chớp mắt nhìn Tống Hân Nghiên.
Cô bé nhỏ đã gầy đi rất nhiều so với trước đây, đôi mắt vốn dĩ tròn xoe, đen láy lúc này trông còn to hơn trước, bộ dạng đáng thương, bất kỳ ai cũng không nỡ lòng từ chối.
Tống Hân Nghiên bất lực, ngồi xuống bên cạnh cô bé.
Tưởng Minh Trúc lập tức vui vẻ.
Ở bên kia, Cố Vũ Tùng cũng nhiệt tình đứng dậy, kéo Tống Dương Minh đang đi về phía Tống Hân Nghiên trong tiềm thức, về phía mình.
"Anh Tống, mau tới đây ngồi đi. Cùng ở Hải Thành, nhưng tôi rất ít khi gặp anh. Đúng lúc nhân cơ hội này, mọi người làm quen nhau."
Năm người chia nhau ngồi ở hai bên, Khương Thu Mộc rất biết nhìn hoàn cảnh, tự động chọn vị trí giữa hai bên rồi ngồi xuống.
Tống Dương Minh cương nghị chính trực, sự khách sáo của Cố Vũ Tùng không nhận được nhiều sự hưởng ứng nhiệt tình.
Bầu không khí tại bàn ăn lập tức trở nên có chút lúng túng.
Tưởng Minh Trúc lấy đũa, liều mạng gắp tôm càng mà mình thòm thèm vào chén của Tống Hân Nghiên: "Thơm quá, rất ngon đó, mẹ thử đi."
Tống Hân Nghiên cũng gắp vài món ăn thanh đạm cho cô bé nhỏ.
Cô bé nhỏ chẳng thèm ngó ngàng gì đến, còn sốt sắng giục Tống Hân Nghiên mau ăn đi.
Như thể cô ăn, cũng giống như cô bé ăn vậy.
Tống Hân Nghiên chỉ đành nếm thử.
Mắt cô lập tức sáng lên, tươi ngon cay nồng, quả nhiên rất ngon.
Đôi mắt to đen láy của Tưởng Minh Trúc cũng cong lên.
Hai người mẹ kẹp con ăn, mẹ ăn con nhìn.
Không biết là cố ý hay vô tình, nhưng trong sự tương tác thân mật giữa hai người, những người cùng bàn căn bản không thể chen vào được chút nào.
Cái bộ dạng thân thiết đó, còn giống mẹ con ruột hơn những cặp mẹ con ruột khác nữa.
Khi gần ăn xong, Tưởng Minh Trúc muốn đi vệ sinh, Tống Hân Nghiên đi cùng cô bé.
Hai người tình cờ gặp Ninh Bội đang đi ra từ cửa nhà vệ sinh.
Tống Hân Nghiên đứng hình.
Ninh Bội cũng dừng lại.
"Cô Tống ra ngoài rồi sao?" Cô ta cười giả tạo: "Thật chúc mừng, hết cùng lại thông rồi."
Tống Hân Nghiên gật đầu: "Cảm ơn những lời tốt lành của cô."
Ninh Bội định nói gì đó khác thì điện thoại reo lên.
Cô ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên một cách chế giễu một cái, nhấc máy.
Đầu bên kia điện thoại không biết đã nói gì, sắc mặt Ninh Bội đột nhiên thay đổi, ừm ừm đáp lại một tiếng, liếc nhìn Tống Hân Nghiên rồi rảo bước ra ngoài.
Tống Hân Nghiên trầm ngâm quay đầu lại.
Bóng lưng Ninh Bội vội vàng, như thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng nhìn bóng lưng của Ninh Bội, sao lại có vẻ quen thuộc... hình như mới thấy qua ở đâu đó?
Sau khi Tưởng Minh Trúc đi vệ sinh xong, hai người trở lại bàn ăn.
Tống Hân Nghiên xin Tống Dương Minh một chiếc iPad.
Nó chứa tất cả các video liên quan về vụ án này của cô.
Cô tìm được đoạn anh giao hàng chuyển phát nhanh bên trong đó.
Sau khi phát nhanh xem đi xem lại toàn bộ quá trình của anh chuyển phát nhanh từ lúc nhận hàng cho đến khi chuyển hàng cho Lịch Viên, cuối cùng cũng phát hiện ra điều nghi ngờ.
Tống Hân Nghiên chọn tua chậm, nghiêm túc xem lại một lần nữa.
Anh trai chuyển phát nhanh lấy hàng chuyển phát nhanh từ tay cô, niêm phong rồi lên xe, chiếc xe rời đi.
Vài giây sau, một chiếc xe máy chở một người phụ nữ xuất hiện từ trong góc, đuổi theo xe của anh trai chuyển phát nhanh.
Cho đến một vài con phố sau đó, chiếc xe của người chuyển phát nhanh đã rẽ vào một điểm mù trong video.
Sau đó chiếc xe máy cũng rẽ theo vào đó.
Tống Hân Nghiên dừng lại ở hình ảnh cuối cùng, phóng to, nhìn vào bóng lưng đó mà có chút xuất thần.
Khương Thu Mộc mặt đầy ngờ nghệch: "Hân Nghiên, rốt cuộc cậu đang coi gì vậy?"
Tống Chí Thành vẻ mặt nghiêm túc: "Có phải em phát hiện được manh mối gì không?"
Tống Hân Nghiên hồi thần lại, chỉ vào người phụ nữ ở ghế sau xe máy trên màn hình, nói: "Người phụ nữ này trông rất giống Ninh Bội."
"Ninh Bội là ai?" Khương Thu Mộc hỏi.
"Phó tổng giám đốc phòng nghiên cứu phát triển của Hoa Thắng"
Tống Hân Nghiên giải thích ngắn gọn về sự quen biết và mâu thuẫn giữa cô và Ninh Bội.
Tống Dương Minh nhìn chằm chằm bóng lưng trong ảnh trầm tư vài giây: "Em nhắc mới nhớ, người phụ nữ này đúng là có chút quen mắt."
Khả năng nắm bắt được phát triển trong quá trình huấn luyện chuyên sâu của quân đội đã phát huy tác dụng vào lúc này.
Anh ta cầm mấy iPad, mở một video khác.
Đó là đoạn khi Tống Hân Nghiên đi vào cửa hàng mua đồ chơi.
Thời điểm là trước khi Tống Hân Nghiên bước vào cửa hàng.
Cô đứng ngoài cửa sổ, còn đang do dự không biết có nên tặng hay không, không quyết định được, đành phải gọi điện cho Khương Thu Mộc nhờ giúp đỡ.
Trong thời gian đó, một người phụ nữ đi ngang sau lưng Tống Hân Nghiên, để lại một hình bóng rất ngắn trên màn hình giám sát.
Tống Dương Minh, lập tức dừng lại thời gian, dừng lại hình ảnh ở thời điểm duy nhất có thể chụp được chính diện.
Mọi người nhìn bức ảnh dù mờ nhưng vẫn thấy được tướng mạo đại khái.
"Qủa nhiên là Ninh Bội!"
Tống Hân Nghiên đột nhiên nói: "Thì ra là vậy, lúc đó em đang nói chuyện điện thoại với Mộc, nói chuyện tặng quà sinh nhật cho Minh Trúc. Cô ta đi ngang qua phía sau em, em không nhìn thấy cô ta, ngược lại để cô ta nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của em và Mộc sao? Cô ta dựa theo lời em nói, và cả chỗ đang ở, nên đoán ra em sẽ mua một món quà cho Minh Trúc ở đây... "
Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi: "Người phụ nữ này thật là hung ác!Kỹ năng không bằng ai, đạo nhái thì không nói, bị phát hiện rồi còn không cam tâm, dùng loại thủ đoạn này để trả thù cậu."
Chỉ là con bé Tưởng Minh Trúc này xui xẻo rồi, bị liên lụy oan uổng.
Lúc mấy người đang thảo luận, Tưởng Tử Hàn vẫn im lặng trong suốt thời gian đó.
Nói xong, bọn họ mới nghe anh hừ lạnh một tiếng: "Còn chưa ngốc đến hết thuốc chữa."
Bầu không khí trong nhà hàng lập tức ngưng tụ lại.
Tống Hân Nghiên tự cười nhạo bản thân: "Cứ luôn bị người khác tính toán, ít nhiều cũng đã học cách suy luận và phân tích, đây gọi là bách luyện thành gang.
Cố Vũ Tùng che mặt.
Anh Hàn, thủ pháp của anh, quả nhiên là đáng đời bị đá.
Thần sắc Tống Dương Minh lạnh lùng, nhưng nhiều hơn là đau lòng cho em gái mình.
Anh ta vô thức siết chặt lòng bàn tay to thành nắm đấm.
Bảo bối mà mình nâng niu trong lòng bàn tay, suốt đoạn đường đều bị tổn thương đến không còn lành lặn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.