Vừa nghĩ tới đây thì tiếng bà cụ Lam vọng đến: "Ngây ở đó làm gì, vào ngồi đi".
"Bà nội." Tưởng Tử Hàn gạt những nghi ngờ trong đầu sang một bên, bước lên phía trước ngồi xuống.
Bà cụ Lam vui vẻ nhìn hai đứa nhỏ: "Cháu nên đưa Minh Trúc về sớm hơn, Minh Triết ở nhà tổ một mình cô đơn lắm, nhìn thấy Minh Trúc tới, nhìn thằng nhỏ vui vẻ làm sao kìa. Minh Trúc cũng thích Minh Triết nữa. "
Tưởng Tử Hàn: "..."
Anh liếc nhìn hai đứa nhỏ.
Minh Triết của nhà anh cả quả thực rất vui vẻ, cười ngượng ngùng, còn con bé nhà mình.
Cô bé nhỏ kia rõ ràng là ngọc tuyết đáng yêu, nhưng ở chung với Minh Triết, sao thấy con nhóc nhà mình càng giống con trai hơn thế, xị cái mặt nhỏ, vẻ mặt thâm trầm, ngay cả mày cũng nhíu nhẹ với nhau.
Dữ như quỷ...
Tưởng Tử Hàn không biết tại sao, nhưng hình ảnh người phụ nữ đó chợt lóe lên trong đầu anh.
Anh thu tầm mắt lại, vẻ mặt u ám.
"Em gái ơi, con rô bốt này rất vui. Anh đã điều chỉnh chương trình, còn thú vị hơn trước nữa, em thử chơi đi."
Tưởng Minh Triết mang đồ chơi của mình cho Tưởng Minh Trúc.
Tưởng Minh Trúc tức giận xị mặt.
Cô bé mới không thèm làm em gái!
Cô bé nhỏ ghét bỏ mà hừ một tiếng, chạy sang đống đồ chơi gỗ ở bên cạnh.
Tưởng Minh Triết cảm thấy cô em gái này thực sự rất dễ thương.
Vui vẻ vứt bỏ con rô bốt, chạy đi chơi xếp gỗ với em gái
Vẻ mặt bà cụ Lam cười xúc động:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453544/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.