Nghe tiếng động thôi đã run hết da đầu rồi.
Tống Hân Nghiên phải chống tường mới gắng gượng đứng vững được, vội vàng chạy tới đỡ người.
“Dạ Vũ Đình, anh sao rồi?”
Dạ Vũ Đình đi hơi tập tễnh, nụ cười vẫn tao nhã như thường: “Không sao, va đập chút thôi.”
“Chắc chắn bị thương rồi.”
Tống Hân Nghiên đỡ anh ta tới bên ghế ngồi nghỉ: “Anh chờ ở đây một lát, tôi quay lại ngay.”
Dứt lời, cô bèn chạy tới hiệu thuốc cách đó không xa, không lâu sau xách theo một túi đồ về.
Cô vừa lấy đồ ra vừa nói: “Xắn ống quần lên đi.”
Dạ Vũ Đình thấy cô lấy Povidone, tăm bông, băng gạc, băng keo cá nhân, thậm chí cả dầu hoa hồng từ trong túi ra.
Anh ta bất đắc dĩ cười: “Chỉ va đập chút thôi mà. Không sao đâu. Cô làm quá lên như vậy, ai không biết còn tưởng tôi bị trọng thương đấy.”
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn vén ống quần lên.
Bị thương không nặng, chỉ là va vào đầu gối bị trầy da.
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng thở phào, ngồi xổm trước chân anh ta: “Tôi cũng không biết anh bị thương thế nào nên mua mỗi thứ một ít. Nếu nghiêm trọng thì bôi chút dầu hoa hồng trước, sẽ giúp tan máu tụ. Cũng may chỉ trầy da thôi, khử trùng xong chắc là ổn rồi.”
Cô vừa nói vừa chăm chú khử trùng xử lý vết thương cho anh ta.
Không hề để ý cách đó không xa, có một người đang cầm máy ảnh “tanh tách tanh tách”, không ngừng chụp bọn họ từ nhiều góc độ khác nhau.
Xử lý vết thương xong, Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453414/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.