Tưởng Tử Hàn bất đắc dĩ: “Đúng là ngốc hết đường ngốc!”
Có đường tắt không đi, lại cứ thích tự minh xông trận.
Rốt cuộc cô có biết, ở thủ đô có bao nhiêu người đang cầu xinh anh nói giúp bọn họ vài câu không?
Vậy mà cô gái này cứ thích làm theo cách ngược lại.
Thấy Tống Hân Nghiên vẫn luôn nhìn chằm chằm mình không nói gì, Tưởng Tử Hàn chỉ có thể gật đầu: “Được, em thích tự làm khổ mình kiểu vậy thì cứ tự làm khổ đi.”
Dù sao nhà họ cũng không dựa vào chút thu nhập này của cô để nuôi gia đình.
Hai người trò chuyện một lát, Tống Hân Nghiên mới nhớ tới đồ ăn khuya mà Tưởng Tử Hàn mang tới.
Hai người ăn bữa khuya xong mới chậm rãi về nhà.
Không ngờ ngủ tới nửa đêm, Tống Hân Nghiên đột nhiên đau bụng dữ dội.
Có chuyện đầu độc đồ ăn lúc trước, sắc mặt Tưởng Tử Hàn âm trầm, vội vàng đưa cô đi bệnh viện.
Kiểm tra một lượt.
Viêm dạ dày cấp tính.
Nhìn thấy kết quả này, Tưởng Tử Hàn vừa tức giận vừa buồn cười.
Khi đã lo lắng, ngay cả suy nghĩ bình thường cũng không được nữa.
Mãi cho tới khi truyền dịch, anh mới thả lỏng, mặt lạnh tanh, trách móc không lấy gì làm vui vẻ: “Chuyện đồng nghiệp em ngộ độc đồ ăn còn chưa giải quyết xong, em lại ra ngoài ăn linh tinh cái gì, muốn chết à?”
Tống Hân Nghiên chột dạ rúc vào trong chăn: “Em không gọi đồ ăn ngoài, đều đến tận nơi ăn. Hơn nữa đều chọn ngẫu nhiên mấy quán đồ ăn vặt ăn, chắc chắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453415/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.