Khuôn mặt Tống Hân Nghiên chợt nóng lên, xoang mũi mềm nhũn.
Cô ra sức gật đầu: “Hiểu.”
Dứt lời, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chủ động hôn lên môi anh.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trầm xuống, đảo khách thành chủ, lập tức lấy lại quyền chủ động.
Hai người tâm tư bay xa, suýt nữa thì “lau súng thành ra bóp cò”.
Tưởng Tử Hàn cố gắng kiềm chế cảm giác nóng rực trong cơ thể.
Anh buông cô ra, giọng nói trầm khàn: “Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi xử lý em sau.”
Khuôn mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, vội vàng cầm đũa vùi đầu ăn.
Tưởng Tử Hàn gắp đồ ăn cho cô: “Chờ sản phẩm mới của em làm xong, anh dẫn em tham gia một bữa tiệc. Tất cả đều là người trong giới bọn anh, sớm hay muộn em cũng phải quen, coi như tham gia làm quen trước.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên từ bát cơm, hỏi ra câu hỏi mà cô chôn chặt trong lòng từ lâu: “Tưởng Tử Hàn, vì sao anh lại chuyển từ thủ đô tới đây?”
Từ khi biết thân phận của anh, câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô.
Chỉ là cả cách hai người quen biết rồi kết hôn đều khiến cô xấu hổ không dám lên tiếng hỏi.
Không có nền tảng tình cảm, có một vài thứ một khi đã phá vỡ thì không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.
“Em thông minh như vậy, thử đoán xem.”
Hai người liếc nhìn nhau, Tống Hân Nghiên chột dạ đánh mắt nhìn về phía khác, tiếp tục vùi đầu ăn: “Chuyện có thể khiến anh đưa Minh Trúc ra ngoài, chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453413/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.