Mẹ của cậu bé vốn đã rất bực bội về chuyện con trai mình bị giật tóc, sau khi nghe Tưởng Minh Trúc nói vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
Cô ta tức giận nói: “Ôi trời, đúng là không biết hiện giờ con nhóc này còn bị cái gì trong người nữa, bị tăng động thì về nhà mà chữa đi, đến trường mẫu giáo để lãng phí thời gian đấy à? Nhà trường cũng thật là, con mèo con chó gì cũng dám nhận.”
Mẹ của cậu bé khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Hân Nghiên, vô cùng ghen ghét: “Trẻ con học ở đây đều là con cái gia đình có máu mặt ở đất Hải Thành cả. Đánh con nhà tôi bị thương, tôi rộng lượng không chấp nhặt thì cũng thôi đi, chứ nếu làm con nhà khác bị thương thì không ai biết trước điều gì đâu nhé. Em gái à, có thời gian sửa mặt lên sửa mặt xuống thì chi bằng dành ra chút tâm sức mà dạy con cách làm người đi.”
U trời, đang dạy đời cô đấy à?
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tống Hân Nghiên lập tức trào dâng, cô cười mỉa: “Chị vẫn nên dạy con mình thành người trước đi đã. Mới có tí tuổi mà miệng đã không biết tích đức rồi, cũng chẳng biết học ai mà ra nữa. Con gái tôi chỉ giật có vài cọng tóc của con trai chị mà con trai chị đã luôn miệng làm tổn thương tâm hồn non nớt của con gái tôi rồi, còn tiện thể rủa tôi chết sớm. Cũng may con gái tôi tốt bụng nhẹ tay, chứ phải là tôi thì có lẽ bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453319/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.