Dừng lại một lúc, Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay của Tưởng Tử Hàn, cười với vẻ mặt đầy nịnh nọt: “Vừa nãy con gái cũng cười nhạo tôi, khăng khăng nói chúng ta kết hôn giả, bắt nạt cô bé đã ăn thịt heo mà chưa thấy heo chạy.”
Đã ăn thịt heo mà chưa thấy heo chạy là kiểu miêu tả quái quỷ gì vậy?
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Nơi này của tôi không có chỗ cho cô ngủ.”
Tống Hân Nghiên chớp mắt: “Không phải có giường sao, anh chia cho tôi non nửa là được rồi.”
“Mơ đi!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng từ chối.
Đây có còn là đàn ông không vậy?
Cô đã dịu dàng mềm mỏm như vậy rồi, còn chủ động dâng lên tận giường!
Tống Hân Nghiên phát cáu, khuôn mặt nhỏ đầy căm phẫn: “Tại trông tôi xấu xí hay thân hình không đẹp? Rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy?”
Tưởng Tử Hàn nguy hiểm nheo đôi mắt lạnh lùng lại, đột nhiên đến gần, nắm lấy cằm của cô rồi trầm giọng nói: “Tôi có phải đàn ông hay không, cô có muốn thử không?”
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giọng trẻ con ngây thơ của Tưởng Minh Trúc cất lên ở ngoài cửa: “Lão Tưởng?”
Hai người trong phòng cùng lúc sửng sốt.
Tống Hân Nghiên đảo mắt, cười hì hì nói: “Thử cũng không vội ngay lúc này mà. Con gái đến kiểm tra, con nó mới ngần này tuổi, đang là lúc xây dựng nhân sinh quan, nếu để con bé thấy…”
Khóa cửa vang lên tiếng “lạch cạch”.
Tưởng Tử Hàn cau mày, vẻ mặt lạnh lùng, tiện thể dùng một tay đẩy Tống Hân Nghiên xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-troi-dinh-cau-ba-anh-khong-loi-thoat-dau/453318/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.