Chương trước
Chương sau
Ông Anh sau khi nghe Anne kể mọi chuyện đã rất tức giận, mặt liền đổi sắc, trầm ngâm như đang suy tính chuyện gì. Ông gọi vợ con đến rồi thì thầm có vẻ rất quan trọng.

Anne nghe xong thì hoảng hốt, bà Đào cũng lo lắng nhưng bình tĩnh không lộ ra vẻ ngạc nhiên hay bất ngờ. Anne không dám tin liền hỏi lại:

“Như thế liệu có ổn không bố? Nếu mọi chuyện bại lộ chúng ta có thể sẽ phải ngồi tù đấy?”

Ông Anh nghiêm nghị rồi nhẹ nhàng giải thích tỉ mị mọi chuyện như đang tâm sự hết những tâm tư ông bấy lâu luôn để trong lòng.

“Chúng ta đã đầu tư cho họ rất nhiều tiền trước đây là vì hôn ước của hai nhà nhưng nay Long không còn nữa, con đã chẳng thể gả vào hào môn. Nếu giờ ra đi chúng ta sẽ trắng tay, bố không thể để con gái bố chịu thiệt thòi như thế. Hơn nữa, trước đây hắn cũng đâu coi con ra gì, nỗi hận này sao chúng ta phải cam chịu? Chúng ta không những không cam chịu mà phải đòi gấp bội?”

Anne nghe kĩ những điều ông Anh vừa nói, lòng thầm nhủ như thế cũng có lý. Nếu chữ tình đã không còn thì không thể để mất luôn chữ tiền. Cô nhất định không để người khác lợi dụng bản thân và gia đình, không thể khi cần thì gọi tới rồi lúc không cần nữa thì vứt sang một bên.

Ba người dường như đã hiểu được ý nhau, nụ cười khẽ hiện rõ trên môi, không khí có chút ám muội bao trùm cả ngôi nhà.



“Ké…é…t…t.”

Tiếng xe phanh gấp dừng lại ở trước cổng, cô giúp việc chạy ra mở cửa rồi cẩn thận cúi chào cậu chủ nhưng Trí không thèm để ý hấp tấp, vội vàng vào trong. Hắn đi thẳng vào phòng khách, bà Lan đang thưởng thức trà chiều và xem chương trình tin tức trên tivi.

Trí đến trước mặt mẹ, gương mặt có chút bực bội, hắn có điều muốn nói. Bà Lan là người từng trải, bà liền nắm bắt được tâm tư của hắn, bà tắt tivi rồi bình thản hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Sao hôm nay trông con có vẻ không được vui?”

Hắn trong lòng đang rất bức xúc vì quyết định của mẹ về dự án mới của công ty, hắn chẳng ngại ngùng chất vấn ngay:

“Mẹ, tại sao dự án bất động sản có giá trị lớn đến thế mà mẹ lại giao cho Anne một mình phụ trách, có phải mẹ không tin tưởng con?”

Bà Lan vẫn không hề nao núng bởi xưa nay bà làm gì đều là có chủ ý trước. Sự việc này là do ông Anh tác động bà không còn cách nào nên phải thuận theo. Tuy nhiên, bà không hề lơ là mà sẽ giám sát thật kỹ để đảm bảo mọi thứ vẫn đi đúng quỹ đạo chứ chuyện không như Trí đang nghĩ.

“Mọi việc không như con nghĩ đâu, Anne theo mẹ cũng được một thời gian nên nắm rõ mọi việc trong công ty. Dự án này gia đình họ là nhà đầu tư lớn nên cũng muốn đóng vai trò nhất định để tạo thêm sự tin tưởng. Hơn nữa, nay mối liên hôn hai nhà không thành, Anne cũng đã chịu không ít thiệt thòi vì vậy mẹ nghĩ nên bù đắp cho nó phần nào. Việc mẹ sắp xếp cho Anne đảm trách dự án này là hoàn toàn thỏa đáng.”

Ấm trà trên bàn vẫn đang sôi, hương thơm của trà quyện trong hương hoa cúc quyến rũ lạ thường.

“Họ là nhà đầu tư lớn nhưng đâu phải là lớn nhất, chúng ta mới là người tốn nhiều tiền nhất. Nếu chẳng may…”

Bà Lan liền ra hiệu cho Trí dừng lại rồi nhẹ nhàng cất giọng dỗ dành:

“Thôi con đừng tức giận nữa, công việc ở công ty của con đã nhiều lắm rồi mẹ không muốn nhìn thấy con trai mẹ vất vả hơn nữa. Con hãy dành chút thời gian để nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân còn bây giờ con nên lên lầu tắm rửa rồi thư giãn, đi ngủ sớm nha?”

Bà Lan cố tránh sang chuyện khác nhưng Trí là người có lập trường kiên định nên không dễ dàng cho qua, quyết làm ra nhẽ.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của con trai bà Lan hiểu ra rằng chuyện này không thể nói qua loa là xong chuyện. Bà ngồi xuống ghế, rót một tách trà rồi ngửi lấy hương trà.

“Mẹ hiểu con đang ấm ức nhưng chuyện này là chủ ý của ông Anh. Họ không chỉ là nhà đầu tư của dự án này mà còn nhiều hạng mục, dự án khác của Tân Thiên, họ là đối tác rất quan trọng của chúng ta. Nếu bây giờ nhượng bộ một chút sau này sẽ dễ hợp tác hơn.”

Nghe những lời mẹ vừa nói, hắn đã hiểu được tại sao, hắn cười khổ:

“Vậy tại sao một chuyện lớn như thế này mẹ không bàn bạc với con trước mà tự ý quyết định dù gì con cũng là Tổng giám đốc của Tân Thiên. Mẹ không biết Anne đã kiêu ngạo như thế nào trước mặt con khi nó được đảm nhiệm dự án này. Có phải mẹ đã không còn coi con là con của mẹ?”

“Chát!”

“Cút!”

Bà Lan không kìm chế được cơn tức giận mà tát vào mặt hắn, từ trước đến nay chưa từng có ai dám chất vấn nặng lời với bà như thế. Bà đã không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp.

Bà dõng dạc tuyên bố:

“Mẹ vẫn là bà chủ của Tân Thiên, mẹ có quyền.”

Những lời mẹ nói đã dội vào tai hắn một tiếng sét rền vang hóa ra vị trí Tổng giám đốc của hắn chỉ là bù nhìn hèn chi nhiều người vẫn dị nghị, dèm pha sau lưng hắn. Ở Tân Thiên to lớn kia, hắn chẳng là cái thá gì chỉ được phép im lặng và làm theo những lời mẹ nói. Hắn làm mọi cách để được ngồi vào vị trí cao quý đó nhưng không ngờ đó chỉ là nơi bắt đầu những ngày tháng như địa ngục phải chăng ông trời đang trêu ngươi hắn?

Hắn lao nhanh ra khỏi nhà, đôi chân lạc lõng không biết đi về đâu, con đường phía trước dài đến vô tận. Người người qua lại nhưng ai cũng có công việc, mục đích và tổ ấm để quay về còn hắn như một kẻ mất hết niềm tin và phương hướng cứ vô thức bước đi một cách bất cần đời. Hắn ngồi xuống một gốc cây bên đường buồn bã, mặc cho những người đi qua tò mò nhòm ngó hắn cũng không buồn cử động.

Một chiếc ô tô đi qua hắt nước văng vào người hắn, những giọt nước đen ngòm lấm trên chiếc sơ mi trắng phau làm chiếc áo bị vấy bẩn. Nó như những mảng màu đen tối đang hiện hữu trong cuộc sống của hắn. Lúc đầu nó có thể chỉ là những vết dơ nhỏ nhưng lâu dần sẽ làm hỏng cả chiếc áo.

Hắn mỏi mệt, tâm tư chẳng muốn quay về, khó khăn lắm hắn mới có một ngôi nhà nhưng giờ đó đã chẳng còn là nơi hắn muốn quay về. Nhắm mắt lại, mặc kệ mọi sự, hắn chỉ muốn được bình yên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.