Đã hơn mười ngày kể từ khi tai nạn xảy ra nhưng vẫn chưa tìm được manh mối hay tin tức về việc Long vẫn còn sống, hy vọng ngày càng mong manh. Vì đang vào mùa đông thời tiết xấu, sóng biển lớn nên công tác tìm kiếm gặp khá nhiều khó khăn. Cho đến thời điểm này dù không ai nói ra nhưng đã ngầm hiểu cơ hội sống sót của Long dường như bằng không.
Trong suốt mười ngày qua, bà Lan, Trí, Thu và Hoàng luôn túc trực tại hiện trường. Bà Lan mỗi khi nhìn thấy Thu đều vô cùng tức giận vì thế Trí khuyên cô nên về nghỉ ngơi để hạn chế việc hai người phải chạm mặt nhau. Bà Lan đổ hết mọi tội lỗi và nỗi đau mất mát lên người Thu mà không hề hay biết cô cũng đang rất đau đớn vì sự ra đi đột ngột của Long. Trái cô như đang bị ngàn nhát dao xuyên qua nhưng cô vẫn phải âm thầm chịu đựng.
Nguyên vừa mới đến nhìn gương mặt u sầu, tái tê của cô bạn thân thì không khỏi đau lòng. Nguyên cùng Thu qua bên kia chỗ gốc dương lớn cách xa chỗ bà Lan và Trí đang đứng để nghỉ ngơi. Nhiều ngày không ngủ được, gương mặt Thu trông hốc hác, nhợt nhạt và đôi mắt thâm đen sâu hun hút như vực thẳm. Nguyên động viên, an ủi Thu nhưng nỗi đau quá lớn sao có thể đối mặt mà không tuyệt vọng.
Càng nghĩ Thu lại thấy lồng ngực nhói đau và oán trách mình nhiều hơn bởi vì cô trốn tránh không cho Long cơ hội làm lành nên khiến cậu rời đi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477166/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.