Chương trước
Chương sau
Đã hơn mười ngày kể từ khi tai nạn xảy ra nhưng vẫn chưa tìm được manh mối hay tin tức về việc Long vẫn còn sống, hy vọng ngày càng mong manh. Vì đang vào mùa đông thời tiết xấu, sóng biển lớn nên công tác tìm kiếm gặp khá nhiều khó khăn. Cho đến thời điểm này dù không ai nói ra nhưng đã ngầm hiểu cơ hội sống sót của Long dường như bằng không.

Trong suốt mười ngày qua, bà Lan, Trí, Thu và Hoàng luôn túc trực tại hiện trường. Bà Lan mỗi khi nhìn thấy Thu đều vô cùng tức giận vì thế Trí khuyên cô nên về nghỉ ngơi để hạn chế việc hai người phải chạm mặt nhau. Bà Lan đổ hết mọi tội lỗi và nỗi đau mất mát lên người Thu mà không hề hay biết cô cũng đang rất đau đớn vì sự ra đi đột ngột của Long. Trái cô như đang bị ngàn nhát dao xuyên qua nhưng cô vẫn phải âm thầm chịu đựng.

Nguyên vừa mới đến nhìn gương mặt u sầu, tái tê của cô bạn thân thì không khỏi đau lòng. Nguyên cùng Thu qua bên kia chỗ gốc dương lớn cách xa chỗ bà Lan và Trí đang đứng để nghỉ ngơi. Nhiều ngày không ngủ được, gương mặt Thu trông hốc hác, nhợt nhạt và đôi mắt thâm đen sâu hun hút như vực thẳm. Nguyên động viên, an ủi Thu nhưng nỗi đau quá lớn sao có thể đối mặt mà không tuyệt vọng.

Càng nghĩ Thu lại thấy lồng ngực nhói đau và oán trách mình nhiều hơn bởi vì cô trốn tránh không cho Long cơ hội làm lành nên khiến cậu rời đi để chuyện đau lòng này mới xảy ra. Cô cúi đầu cho những giọt nước mắt nối nhau lăn dài trên gương mặt không còn chút sức lực để biểu cảm. Đôi tay run run cầm chai nước Nguyên đưa nhưng vô thức không nhận ra mình có khát hay không bởi tất cả mọi giác quan đang tê dại. Cô nhớ lại ánh mắt thù hận của bà Lan đối với mình mà vừa sợ hãi lại vừa cảm thông. Cách đây không lâu, cô cũng vừa trải qua sự mất mát người thân nên cô hiểu nỗi đau đó lớn đến thế nào - cả thế giới như sụp đổ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Khi còn nhỏ mỗi lần đi học muộn, quên vở hay quên học bài cô giáo đều hỏi “thế ăn có quên không?” Lũ học trò đều im phăng phắc bởi ngày nào chúng cũng ăn rất đầy đủ. Giờ đây khi đã trưởng thành, cô mới hiểu ra, trong cuộc sống có đôi lúc con người ta cũng không thiết đến việc ăn uống đó là những lúc nỗi đau đang tàn phá trong tâm hồn.

Phía bên kia, cách đó vài chục mét hàng chục thành viên trong đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm. Kể từ khi nhận được tin, một người dân đi đánh cá vào buổi sớm phát hiện xác một chiếc xe hơi vỡ nát bên bờ biển thì lực lượng chức năng đã không quảng ngày đêm tìm kiếm nhưng thời gian càng trôi qua hy vọng càng trở nên ít ỏi. Bà Lan được con trai đỡ ngồi xuống chiếc lều gần đó, bà không sao ngừng được những giọt nước mắt tuyệt vọng đang lăn dài trên gương mặt quý phái và kiêu sa.

Đã lâu lắm rồi bà không khóc bởi bà phải gồng mình mạnh mẽ trước những giông bão của cuộc đời. Trước khi đến ngày hôm nay, bà đã từng là một cô gái yếu đuối hay khóc và từng đau khổ đến tuyệt vọng. Bà hiểu rằng khóc không làm mình hạnh phúc nhưng cuối cùng bà vẫn phải khóc vì nỗi đau đã quá sức chịu đựng.

Mất một người thân như mất đi một bộ phận quan trọng trên cơ thể, có lúc bà tự thấy mình có lỗi vì đã chưa thật sự chăm sóc tốt cho con mình, có lúc bà lại trách móc cuộc đời quá vô tâm đã gieo cho bà quá nhiều nỗi đau. Những năm tháng đã qua không ít lần hai người đối đầu nhau vì không cùng quan điểm nhưng suy cho cùng vẫn là hai mẹ con. Bà tự trách mình sao hà khắc với con trai đến thế thật ra bà có thể rộng lượng với chuyện nghề nghiệp, tình cảm của con nhưng vết nhơ về những lần thất bại trong tình yêu và hôn nhân của chính mình đã trở thành bóng đen ám ảnh khiến bà đóng lại cánh cửa trái tim. Bà cố gắng bảo vệ con mình trước những tác động có hại của người ngoài nhưng càng ra sức bảo vệ lại càng khiến cho con bà thêm cô đơn, áp lực và muốn rời xa.

Có phải bà đã sai khi cách mà bà thể hiện tình cảm không khiến Long chấp nhận và thấu hiểu mà chỉ muốn phản kháng và trốn chạy?

***

Trong khi thi thể của Long vẫn chưa được tìm thấy thì tin tức về việc người thừa kế tập đoàn Tân Thiên bị mất tích đã lộ ra bên ngoài, nguyên nhân được nhận định là tự tử vì tình.

Anne cầm tờ báo mới vừa đọc xong liền băng băng đến tìm Thu, đôi mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống. Anne cầm tờ báo ném thẳng vào mặt Thu rồi đanh giọng:

“Tôi đã nói cô phải tránh xa anh ấy rồi mà cô nghe không hiểu sao? Cô chính là sao chổi, ai ở bên cạnh cô rồi cũng gặp xui xẻo?”

Đôi mắt Thu đẫm lệ một lời cũng không thể thốt ra bởi cô đã quá mỏi mệt không còn khả năng kháng cự. Đôi chân cô không còn cảm giác và cả thân hình như tê cứng lại, tai không nghe được gì rõ ràng chỉ có những âm thanh rời rạc và méo mó. Các đồng nghiệp không khỏi hiếu kỳ lũ lượt kéo đến vây quanh Anne và cô. Họ săm soi, chỉ trỏ và bình phẩm những lời không hay về cô. Họ vô tâm không biết rằng mình đã xát muối vào vết thương của cô khiến nó đau đớn và rỉ máu. Họ không biết rằng những lời thiếu suy nghĩ của mình đang giết chết một tâm hồn.

Anne rời đi sau khi đã trút được phần nào cơn giận nhưng mối quan hệ vốn dĩ khó cơ cơ hội hòa giải của hai người nay đã không còn hòa giải được nữa. Rồi đây Anne rất có thể sẽ khiến Thu đau khổ hơn gấp bội bởi sự thù ghét trong lòng cô đã lớn đến mức không gì ngăn cản nổi.

Một tuần nữa lại trôi qua, chờ đợi, hy vọng rồi tuyệt vọng những cảm xúc ấy cứ khiến người ta chẳng thể an tâm. Bà Lan vẫn nuôi hy vọng không tìm thấy xác vì như thế có thể Long vẫn còn sống. Rồi một ngày đó cậu sẽ trở về, hai mẹ con lại được gặp nhau nhưng hy vọng đó xa vời chẳng khác gì mò kim đáy bể. Trí bảo mẹ về nghỉ ngơi trước nếu có tin tức gì cậu sẽ báo nhưng bà nhất quyết không đồng ý.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.”

Một người đàn ông trong nhóm cứu hộ hét lớn cho mọi người cùng nghe sau khi nhận được điện thoại của ai đó. Trí nhanh chóng đến chỗ người đàn ông để nắm tin tức, bà Lan cũng đi theo nhưng chẳng còn sức lực nữa rồi. Một lát sau, Trí báo cho mẹ biết, người ta đã tìm thấy thi thể của một thanh niên được nghi ngờ là Long ở cách đây ba mươi cây số.

Bà Lan bàng hoàng, hoảng hốt khi hay tin dữ, mọi hy vọng vỡ tan như bong bóng xà phòng. Bà sẽ chẳng bao giờ được gặp lại con trai, được nghe giọng nói của cậu dù chỉ là cãi nhau. Người bà rất yêu thương nay đã không từ mà biệt, sự chia cắt âm dương là một nỗi kinh sợ xưa nay ai cũng cố tránh. Chẳng có nỗi đau nào lớn hơn khi kẻ đầu bạc lại tiễn kẻ đầu xanh.

Trí nhanh chóng đưa mẹ đến hiện trường để xác nhận tình hình, bà Lan lê từng bước yếu ớt trong sự nâng đỡ của Trí. Giờ đây, Trí chính là người duy nhất bà có thể tựa vào. Vì thi thể tử vong đã nhiều ngày nên đang ở trong giai đoạn phân rữa nên không nhìn rõ mặt, các cơ quan chức năng cần khám nghiệm tử thi và xét nghiệm ADN để xác định danh tính.

Sau khi nhìn thấy thi thể, bà Lan không còn chịu đựng được nữa mà ngất đi. Trí bảo tài xế đưa về mẹ về nhà nghỉ ngơi còn cậu sẽ ở lại chờ kết quả giám định pháp y vì việc này cần tốn khá nhiều thời gian nên nếu để bà Lan ở lại sẽ không tiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.