Bon bon trên con đường rải nhựa đã nhiều năm rồi bà Lan chưa một lần quay lại. Mẹ bà qua đời đã lâu nên ở quê nhà chỉ còn lại ba của bà. Đi qua hết phố sá náo nhiệt, con đường thôn quê rợp bóng dừa hiện ra. Dừa ở đây đã hơn ba mươi năm tuổi, cao vút. Mùa gió nam hàng dừa lao xao, nghiêng ngả ngẫm như cuộc đời một con người không phải bao giờ cũng bình yên.
Ông ngoại của Long đã ngoài tám mươi nhưng vẫn còn minh mẫn chỉ có điều đôi chân đã không thể đi lại.Vụ tai nạn giao thông năm đó đã khiến ông phải ngồi xe lăn vĩnh viễn. Ông không muốn lên thành phố cuộc sống bon chen ông đã quá chán ghét.
Từ sau khi biến cố xảy ra ông chỉ muốn an phận quê nhà vui thú điền viên.
Bà Lan thuê hai người chăm sóc cho ba mình. Một người nấu cơm, quét dọn nhà cửa. Một người làm vườn, thi thoảng lái xe nếu ông Thiên muốn đi đâu. Ngoài ra, còn có một bác sĩ đến thăm khám sức khỏe định kỳ.
Ngôi nhà nằm giữa vườn cây rộng lớn. Mùa giáp Tết nên cây cối nên cây cối đâm chồi ra hoa. Trước nhà có một vườn lan. Ông Thiên có thú vui tao nhã: chơi lan. Cũng chính vì lẽ đó mà ông đặt con gái mình tên là Tuyết Lan, ngụ ý sức sống mãnh liệt như loài hoa mà ông yêu thích.
Người phụ nữ giúp việc chạy vào nhà gọi lớn.
“Ông ơi, có cô chủ về thăm ông.”
Ông Thiên đang ngồi trên xe lăn chăm chút giò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3477155/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.