Còi xe cấp cứu hú vang trước cổng bệnh viện. Minh Trí vốn rất quen thuộc với âm thanh này kể từ khi bước chân vào ngành y. Cô y tá chạy vào thông báo cho cậu đến phòng cấp cứu ngay, bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch. Mặc vội chiếc áo blouse, đôi chân thoăn thoắt cậu lướt qua đám đông ở hành lang đến chỗ xe cấp cứu đang chuyển bệnh nhân vào phòng.
Toàn thân cậu bỗng dưng run rẩy rồi chết lặng, khi bệnh nhân được từ từ đưa xuống là… bố cậu. Gương mặt đầy máu, ông nằm bất động. Mẹ cậu bên cạnh run sợ rồi khóc lớn như sắp ngất đi. Bác sĩ trưởng khoa hối thúc nhanh lên nhưng Minh Trí vẫn đứng yên một chỗ hai chân tê cứng. Mẹ cậu không ngừng khóc, bà nhìn chồng rồi nhìn con trai như đang cầu cứu. Khi các đồng nghiệp đã chuyển bố cậu vào trong phòng phẫu thuật cậu cũng lao theo. Cánh cửa khép lại. Mẹ cậu ở bên ngoài một mình chờ đợi.
Hàng ghế chỉ có 4 chiếc nhưng khoảng trống vô hình dài vô tận.
Anne gọi cho mẹ nhiều lần nhưng bà không bắt máy. Cô càng ngày càng lo lắng nhiều hơn. Chưa bao giờ đường xá Sài Gòn trở nên chật chội như bây giờ đối với cô. Tắt đường xe xếp thành hàng dài. Di chuyển một quãng đường vài mươi mét mà đến gần nửa giờ vẫn chưa xong. Cô vội vã rời taxi chạy bộ trên vỉa hè chỉ mong sao có thể tới bệnh viện nhanh nhất có thể.
Bà Hồng Đào vẫn đợi bên ngoài, gương mặt buồn rời rợi và ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3475659/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.