Những ngày sau đó mẹ cậu không đến công ty cũng không ra ngoài, bà chỉ ở trong phòng. Long dễ dàng nhận thấy, dù chỉ qua mấy ngày thôi nhưng trông bà mệt mỏi và u sầu hẳn đi, ưu tư như níu giữ đôi mắt không chịu rời. Đôi mắt của một người phụ nữ nhiệt huyết và tinh anh giờ đã chẳng còn nữa thay vào đó là sự đờ đẫn và bất cần nếu cứ kéo dài cậu sợ bà sẽ chẳng thể trụ được.
Mang ly sữa nóng đặt trên bàn, cậu từ từ bước về phía cửa sổ, nơi mẹ đang đứng yên bất động nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa, ánh nhìn không xác định được trọng tâm. Bà như đang mất hết mọi phương hướng của cuộc sống không biết trước đây đã bao giờ bà như thế chưa? Nhìn mẹ lúc này cậu thật sự xót xa làm người lớn thật khổ, quá nhiều những nỗi bận tâm và ưu tư.
Không gian rộng lớn yên lặng đến đáng sợ, một tiếng động nhỏ cũng không hề có, thời gian như ngừng trôi vào thời điểm này lúc mà người ta cần nó trôi qua thật nhanh. Tại sao niềm vui bao giờ cũng trôi qua chóng vánh còn nỗi buồn thì cứ như đọng mãi chẳng thể chuyển dời?
Thời gian đang lăn rất nhẹ qua những tổn thương của gia đình cậu, nó lăn càng nhẹ tổn thương lại thấm càng sâu. Gia đình vốn đã chẳng bình yên nay còn xáo trộn nhiều hơn nữa. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng cách duy nhất để cậu vượt qua là phải chấp nhận thực tại. Hy vọng thực tại sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-so/3475634/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.