Chương trước
Chương sau
Hôm nay, bầu trời xám xịt hẳn đi, buổi sáng mà cứ như buổi chiều. Ông mặt trời lười biếng nên chẳng buồn thức giấc hay cái lạnh của mùa đông đã ru ông vào giấc ngủ ngàn thu.

Vừa đặt chân đến đầu cầu thang, Long đã nghe tiếng của mẹ.

“Anh về đây làm gì nữa, anh đã ra khỏi nhà rồi sao không đi luôn.”

Bà nói như hét, giọng nói vang vọng trong ngôi nhà rộng lớn. Âm thanh chạm vào các vách tường rồi bị giam hãm lại dội vào tai nghe sao mà chua chát.

“Tôi về thăm thằng Long. Tôi nghe nói hôm qua nó vừa bị thương.”

Ba cậu - ông Tuấn bình tĩnh đáp, ánh mắt buồn đọng lại trong trên đôi mi u sầu.

“Anh mà cũng còn nghĩ tới con nữa sao? Việc ly hôn của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong. Anh đừng hòng lén lút lấy tiền của tôi cho người phụ nữ khác bên ngoài.”

Mẹ cậu không kìm chế được sự tức giận, bà buộc tội ba cậu đã rũ bỏ gia đình vì người phụ nữ khác. Ánh mắt ánh lên từng tia lửa như thiêu đốt mọi thứ xung quanh và cả chính bản thân bà. Sự tức giận như ngọn lửa sắp bùng cháy sau bao năm tháng ẩn náu trong đống tro tàn.

“Tôi chẳng có người phụ nữ nào bên ngoài cả.”

Ba cậu cũng bắt đầu lớn tiếng, giọng nói cứng cỏi, đanh thép đáp trả, đau khổ được ẩn giấu trong nụ cười nhạt mà lạnh đến tê người.

“Anh nói dối.”

Bà chú mục vào ba cậu không bỏ sót bất cứ cử chỉ, hành động nào của ông, cái nhìn như oán hận.

“Chúng ta kết hôn với nhau đã được hai mươi năm, một nửa số năm trong đó là dành cho việc kiện tụng ly hôn, tranh chấp tài sản và quyền nuôi con, đã bao giờ cô nghĩ chúng ta đang sống một cuộc đời vô nghĩa không?”

Nói đến đây ba cậu dừng lại, ông quay mặt đi chỗ khác để nén nỗi đau đang dằn xé trong tâm can, từng phút từng giây trôi qua nỗi đau ấy như thêm phần lớn hơn.

“Anh nên nhớ rằng, tất cả những gì anh có đều là do ba tôi và gia đình tôi cho anh. Giờ đây khi anh đã tự bước đi trên chính đôi chân của mình rồi, anh quay lại phủ nhận những điều đó. Anh thấy mình thật sự đúng sao?”

“Cô biết không, khi tôi tiếp nhận công ty từ bố cô thì đó là một công ty đang đứng bên bờ vực phá sản. Mỗi ngày tôi thức dậy từ sáng sớm và làm việc đến tận đêm khuya, có khi ngủ quên trên bàn làm việc để rồi sáng hôm sau khi thức giấc, tôi nhận ra rằng, tất cả đều là của cô, của ba cô, của gia đình cô. Sao chẳng có ai công nhận cho những nỗ lực của tôi?”

Nghe đến đây, bà như hiểu rõ mọi chuyện. Bà đưa hai tay lên ôm đầu rồi ngã quỵ xuống sô - pha. Nỗi đau khổ, phẫn uất dâng lên đến đỉnh điểm đôi mắt khép lại, ánh nhìn nhạt nhòa mọi thứ trước mắt bà trở nên vô nghĩa.

Từ nãy đến giờ cậu đã nghe hết cuộc tranh cãi của bố mẹ. Cậu thật chẳng dám nghe thêm nữa. Nước mắt giờ đây đã chẳng thể chảy nếu có thì là chảy ngược vào trong. Giữa ba và mẹ cậu có một mâu thuẫn thật lớn mà nguyên nhân xuất phát từ việc người này không thấu hiểu người kia. Khi chung sống với một ai đó, phải chăng tôn trọng và thấu hiểu là điều quan trọng hơn hết?

“Tôi không cần cô phải cho tôi thật nhiều thứ. Tôi chỉ cần người phụ nữ của tôi lắng nghe và thấu hiểu tất cả những gì tôi nỗ lực, tôi cố gắng cho cô ấy, cho gia đình mà thôi. Tôi tự hỏi, tại sao nó không chỉ là con của mỗi cô mà còn là con của tôi nữa, vậy mà giờ đây khi tôi muốn gặp nó lại khó khăn đến thế này, liệu có phải tôi là một người đàn ông thất bại lắm không?”

Ba cậu ra về trong vội vã sau câu nói ấy, ông bước thật nhanh ra khỏi ngôi biệt thự mà không hề ngoái đầu lại phải chăng ông sợ sẽ phải đối mặt với cậu trong tình huống này? Ông sợ đứa con trai duy nhất của mình sẽ nhìn thấy ba nó với một bộ dạng thất bại. Gia đình hạnh phúc mà ông đã cố gắng tạo ra trong phút chốc đã chẳng còn nguyên vẹn. Cuộc sống đôi khi tàn nhẫn lắm lấy đi cái ta cần và trao lại cái ta chẳng hề quan tâm. Đàn ông thất bại trong hôn nhân cũng là một người bị tổn thương nhưng có thể họ sẽ vượt qua nhanh hơn những người phụ nữ.

Mẹ cậu không nói gì nữa nhưng chắc giờ đây bà đang đau lòng lắm những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Bà lặng lẽ về phòng nhưng tuyệt nhiên không nghe tiếng khóc nào của bà những điều mà bố cậu vừa nói là điều mà bà chưa bao giờ nghĩ tới. Bà nghĩ rằng bố cậu ra đi vì ông ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Ông ấy đã ruồng bỏ bà khi yêu thương đã nhạt phai, một người đàn ông thay lòng là điều bấy lâu nay bà rất hận.

Bất cứ nơi nào trong ngôi nhà này còn sót lại dấu vết của ông dù chỉ một chút thôi bà cũng đều xóa sạch. Bà quan niệm rằng nơi hạnh phúc nhất là nơi không có nỗi đau hiện hữu. Nhưng tất cả những gì xảy ra hôm nay đã thức tỉnh trái tim và tâm hồn băng giá bao ngày có thể bà đã chưa thực sự hiểu người đàn ông bà lấy làm chồng.

Hôn nhân cần rất nhiều yếu tố để được hạnh phúc chỉ cần thiếu một chút thôi cũng đủ để rạn nứt dù đã cố tâm xây dựng. Tính chất của những cuộc cãi nhau là để làm tổn thương nhau dẫu biết vậy nhưng người ta vẫn làm vì họ nghĩ cần thiết phải làm chăng?

Chân cậu ngày càng yếu ớt hơn rồi cũng đến lúc không trụ được nữa mà ngã quỵ. Cậu đã rất mong chờ ba mẹ tái hợp nhưng sau hôm nay niềm tin ấy sẽ trở nên rất mong manh. Khi một con người đã bị tổn thương chẳng ai biết cần bao nhiêu thời gian để vết thương lành lại. Người ta chỉ biết rằng họ muốn quên nó đi càng nhanh càng tốt. Và cách dễ dàng nhất là đừng nhắc lại và đừng gặp lại những người đã làm mình tổn thương.

Cả ngày mẹ cậu không ra khỏi phòng và cậu cũng không đi học. Cậu đến trước phòng mẹ định gõ cửa vì mẹ cậu cần được an ủi và người duy nhất làm được điều đó lúc này chỉ có thể là cậu. Nhưng cánh tay vừa đưa lên đã hạ xuống cậu nghĩ mẹ cần có thời gian để ổn định tinh thần hay nói đúng hơn bà ấy cần một khoảng lặng cho trái tim tổn thương của mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.