Rời khỏi phiên tòa, Thanh Du đến chỗ bố mẹ nuôi cúi đầu:
- Con xin lỗi vì đã làm tới mức này nhưng con không muốn tha thứ cho những gì cô ta đã làm.
Mẹ Hường ôm cô lắc đầu:
- Con không làm sai gì cả... bố mẹ không trách con đâu.
- Mẹ, anh ấy đâu ạ?
- Nó không gặp ai hết, cũng không cho ai đi thăm. Con hãy đi gặp và khuyên nó được không?
- Con về là để gặp anh ấy mà... cho con địa chỉ đi ạ.
Nhận địa chỉ, cô bắt xe ra sân bay book vé đi Phú Quốc. Mẹ Hường nói sau khi tỉnh dậy, anh đã cố gắng tập chân nhưng khả năng phục hồi chậm nên đã ra đó ở dưỡng bệnh và tập với chuyên gia được thuê từ nước ngoài về. Không ai biết khả năng phục hồi đến đâu vì anh không cho mọi người biết. Chỉ dặn khi nào anh bình phục thì sẽ đi tìm hai mẹ con cô.
Thanh Du xuống taxi, đứng trước cổng một căn biệt thự ven biển. Cô đứng nghiêng người sau giàn hoa hoàng yến nhìn vào trong. Vậy nhưng không thấy bóng dáng anh đâu, cửa ngõ cũng không đóng nên cô cứ vậy đẩy cửa mà đi vào trong.
Trong nhà, khắp phòng khách đều là ảnh của cô và còn có cả ảnh của con trai hai người khiến cô vô cùng ngạc nhiên mà khóe mắt cay xè:
- Em đi đường xa có mệt không?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trái tim cô như vỡ òa. Anh từ ngoài bãi biển đi vào hoàn toàn khỏe mạnh không như tưởng tượng của cô. Cô đã nghĩ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603428/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.