Thế Quý muốn, mà bản thân Thanh Du cũng muốn.
Khao khát được hòa làm một cùng người đàn ông này khiến đầu cô mê man. Hai cánh tay mảnh khảnh của cô câu lấy cổ của anh, âm thanh vì dục vọng mà như muốn hụt hơi:
- Anh vào đi… em, nơi đó - nơi ấy.… trống trải quá…
Hơi thở gấp gáp rối loạn, lời nói cũng khẩn thiết van xin.
Vốn đã bị người đàn ông này chơi đến quen, ngay lúc này, nơi ấy trống trải không có gì lấp đầy khiến cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Gương mặt Thanh Du càng lúc càng hồng hào, cơ thể nhiễm một tầng đỏ ửng, bày ra một tư thế xấu hổ. Cô nâng hai chân lên cao, tự mình tách rộng ra hai bên, ngỏ ý cầu hoan với anh.
- Anh... đừng hôn em nữa... em muốn....
Thanh âm ngọt ngào như vũ khí sát thương khiến anh không thể không động lòng mà ham muốn trỗi dậy bừng bừng.
Nhìn thấy gương mặt kiều diễm của cô, ánh mắt mê man nhiễm màu tình ái, đôi môi ướt át khiêu gợi vô cùng, ngay cả địa phương xinh đẹp kia cũng đang mời gọi anh.
Anh nâng cao thắt lưng của cô lên phía trước, đặt một chiếc gối nhỏ sau eo cô, sợ trong lúc bản thân hưng phấn nhất sẽ làm đau cô gái nhỏ này.
Thế Quý lại hôn cô, nụ hôn vụn vặt trượt từ vầng trán đến chiếc mũi cao cao, kéo từ môi đến cần cổ trắng nõn xinh đẹp, liếm cắn cẩn thận, từng chút từng chút thưởng thức vị ngọt ngào trên người cô, lưu luyến khiêu khích những nơi mẫn cảm, đánh dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603429/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.