Dương Tùng thở hắt ra một cái nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt rồi, có bình thường không?
- Hoàn toàn tỉnh táo... có lẽ sau khi hồi phục sẽ bị đưa đi điều tra.
- Còn Thế Quý thì sao?
- Còn sao nữa, vẫn cứ nằm im không động đậy. Bác sĩ nói cậu ta không có tinh thần chống chọi gì cả...
- Nghĩa là sao?
- Là muốn chết ấy... có lần cậu ta đã nói sau khi tìm được người đã hại Thanh Du thì sẽ đi theo cô ấy. Vậy nên... bây giờ cậu ta đâu có khái niệm cần phải sống nữa.
Dương Tùng nhịn một hơi thở, anh nhắc Thiên Vũ:
- Cậu hãy nói với anh ta rằng Thanh Du còn sống, cô ấy còn sắp sinh con của họ nữa.
- Cậu điên à? Không đùa vậy được đâu.
- Không đùa đâu, cô ấy còn sống và...
Dương Tùng thấy Thanh Du nhăn nhó, một dòng chất lỏng chảy xuống liền ngắt điện thoại khi chưa kịp chào Thiên Vũ. Anh nhào đến chỗ Thanh Du lo lắng:
- Sắp sinh rồi phải không?
- Anh mau gọi bác sĩ chuẩn bị đi, đứa trẻ sắp chào đời rồi.
Thanh Du bị cơn đau trở dạ làm cho nhăn nhó. Cô được hai người dìu đi mà cũng không bước nổi... lúc này, cô lại nhớ đến anh... liệu anh có cảm nhận được cô sắp sinh con của họ không?
Vào phòng hộ sinh, Mộc An cùng vào theo Thanh Du.
- Chị ơi... em đau quá!
- Cố lên em... sẽ rất nhanh thôi...
Dương Tùng ở bên ngoài đi lại suốt ruột... 15 phút rồi nửa giờ trôi qua vẫn không có động tĩnh gì từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603427/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.